Chương trước
Chương sau
Từ khi Mộ Linh Nhi ở trên hoang đảo quỷ dị. giao chiến cùng Thần thú Tử Hãn, liền bị thương rất nghiêm trọng, đây không Chỉ là nội thương đơn giản như vậy, mà còn bao gồm tổn thương tâm thần không nhẹ.
Sau khi được Trương Hằng cứu trở về, Mộ Linh Nhi tĩnh dưỡng thời gian thật ra cũng không nhiều, cho nên thương thế trên người vẫn còn rất nghiêm trọng. Nếu kéo dài thêm một thời gian, thương thế không nhẹ này thậm chí có thể ảnh hưởng tới việc tu luyện suốt đời Mộ Linh Nhi.
Cho nên, giờ phút này Mộ Thiên Hải cực lực yêu cầu con gái trở về phòng tĩnh dưỡng vài năm. thậm chí còn có dấu hiệu tức giận, nhưng vì xót thương Mộ Linh Nhi nên không phát tiết ra.
Trương Hằng ở bên cạnh cũng khuyên giải nói:
- Mộ tiểu thư! Thương thế trên người tiểu thư Trương mỗ rất rõ ràng, tốt hơn là nghe lời phụ thân trở về phòng tĩnh dưỡng đi... Không nên bởi vì một chút việc nhỏ mà ảnh hưởng tới việc tu luyện của mình sau này.
Mộ Linh Nhi chớp chớp đôi mắt sáng, dường như có chút lưu luyến, cuối cùng, nàng khẽ mỉm cười:
- Nếu phụ thân cùng Trương đại ca đều nói như vậy. thì Linh Nhi trở về phòng tĩnh dưỡng một thời gian...
Thực nhu thuận, Mộ Linh Nhi rời đại thính, trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn Trương Hằng một cái. trong ánh mắt còn lóng lánh vài giọt lệ.
Nhìn theo đáng Mộ Linh Nhi rời đi. Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, đối với cô gái hoạt bát thanh tú. còn thêm tư tưởng rất tiến bộ này. hắn cũng không đành lòng làm cho đối phương bị thương tổn quá sâu, Sớm một chút rời Bích Vân Đảo cũng là đạo lý.
Mộ Thiên Hải nhìn thấy thần sắc của hai người trong mắt, với cáo già sống mấy ngàn năm như hắn sao không nhìn ra mối tình cảm của Mộ Linh Nhi đối với Trương Hằng chứ?
- Trương đạo hữu mời ngồi...
Mộ Thiên Hải chiêu đãi Trương Hằng rất khách sáo. cùng ngồi cùng ăn với hắn trong phòng này. Căn phòng thật kỳ quái giống như phòng khách, mà lại giống như động phủ tu luyện.
Cách sống của giới tu chân cùng người phàm tự nhiên có khác biệt rất lớn. bọn họ Không sa đã vào hưởng thụ của giới thế tục, ngay cả thiết kế trong phủ đệ. đều là lấy thích ứng cho việc tu luyện làm cơ sở.
Mộ Thiên Hải trước cùng Trương Hằng hàn Huyền một ít có liên quan tới tình hình cơ bản của Bích Vân Đảo. dần dần Mộ Thiên Hải mới chuyển đề tài, sắc mặt ngưng trọng hỏi:
- Không biết Trương đạo hữu là như thế nào gặp tiểu nữ? Vừa rồi nghe Linh Nhi kể lại. có vài Chi tiết nàng đều là nói qua loa, trong lòng ta còn có vài chỗ không rõ...
Trương Hằng cũng không giấu giếm, thản nhiên nói:
- Mộ đạo hữu hắn là biết, ta là lần đầu tiên đi vào vùng hải vực này... Lúc ấy ta ở trên một hoang đảo quỷ dị lúc nóng lúc lạnh, gặp được Mộ tiểu thư, khi đó nàng đang bị tam công tử của Tử Hoàng Phủ Yêu tộc đuổi giết... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Chỉ chốc lát, Trương Hằng liền kể lại một lần tường tận hết thảy sự việc phát sinh từ lúc gặp Mộ Linh Nhi về sau. Đương nhiên, tình tiết ấm áp trên đường tự nhiên là một chữ cũng không đề cập tới. nếu để cho Mộ Thiên Hải biết Trương Hằng từng chiếm tiện nghi con gái của hắn không biết hắn sẽ có ý tưởng gì.
- Thì ra là thế...
Mộ Thiên Hải khẽ thở dài một hơi. sắc mặt không dễ xem lắm, sau một lúc trầm ngâm, mới nói:
- Nếu ta không có đoán sai. hoang đảo quỷ dị kia. hẳn là khu vực cấm kỵ Băng hỏa Đảo. nằm giữa hai đại thế lực hái vực Tam Tiên Đào và Cửu U Thủy Vực.
"Khu vực cấm kỵ Băng hỏa Đảo?" Trong lòng Trương Hằng hơi kinh hãi, khó trách lúc đó khi bay đến đảo nhỏ kia liền có một loại cảm giác kỳ lạ.
- Ở mấy ngàn năm trước, trên Băng hỏa Đảo từng phát sinh một sự kiện quỷ dị, ba yêu thú Hợp thể kỳ vô tình đặt chân trên đảo bị giết chết một cách khó hiểu. một ngàn năm gần đây cũng có tu sĩ Hợp thể kỳ nhân loại khi băng ngang qua trên không trung đảo nhỏ đó, lại bị tồn tại thần bí trên Băng Hỏa Đảo giết chết.
Trên mặt Mộ Thiên Hải lộ ra vẻ kiêng kị, lại có chút nghi hoặc nói:
- Không nghĩ tới tam công tử của Tử Hoàng Phủ kia lại chấp nhất với Linh Nhi như thế. không ngờ đám đuổi theo tới Băng hỏa Đảo. Tuy rằng cho tới bây giờ Chỉ có tu sĩ Hợp thể kỳ trở lên ở trên Băng Hỏa Đảo mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng là một địa phương cấm kỵ. dưới tình huống vạn bất đắc dĩ. tu sĩ bình thường sẽ không đặt chân lên đó.
- Tu sĩ Hợp thể kỳ trở lên, Chỉ cần vừa tới gần đảo nhỏ kia, liền sẽ phát sinh, chuyện ngoài ý muốn sao?
Trương Hằng không khỏi thầm cảm thấy may mắn trong lòng cũng có chút nghĩ mà sợ. không nghĩ tới mình tùy tiện đặt chân lên một hoang đảo. lại chính là một chỗ cấm kỵ khủng bố. Xem ra giới tu chân Chu Vương Triều này còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với Tam Tinh Vực. không cận thận một chút thật rất có thể phải bỏ mạng.
- Không sai! Tu sĩ Hợp thể kỳ trở lên. một khi đặt chân trên đảo nhỏ. hoặc là băng ngang qua gần đó. đều tuyệt đối không ngoại lệ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mấy vạn năm qua, gần như không có một ngoại lệ nào. Nghe nói mấy vạn năm trước, có một con yêu thú Độ kiếp kỳ cường hãn tin tưởng tràn đầy đi tới Băng hỏa Đảo. kết quả ngày hôm đó. hải vực nổi lên sóng to gió lớn cao tới trăm trượng, toàn bộ thiên địa rơi vào hôn ám. bên trong truyền ra tiếng đánh nhau kinh thiên động địa, người bên ngoài khó có thể thăm dò. Đợi qua ngày thứ hai, yêu thú Độ kiếp kỳ đại danh Đỉnh đỉnh kia bị xoá tên trong thế giới yêu thú!
Mộ Thiên Hải bình thản kể lại truyền thuyết có liên quan tới khu vực cấm kỵ Băng hỏa Đảo, khiến Trương Hằng cả kinh, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
May mà, chỗ cấm kỵ này Chỉ có uy hiếp với tu sĩ Hợp thể kỳ trở lên.
Bình sinh lần đầu tiên Trương Hằng sinh ra một loại ý tưởng cổ quái: "Hóa ra tu vi thấp cũng có chỗ tốt!"
"Chẳng lẽ tồn tại thần bí trên đảo nhỏ kia. có thể vô địch khắp cả Chu VươngTriều sao?" Trong đầu Trương Hằng nhiều ít có chút hoài nghi.
Giới tu chân Chu Vương Triều này rộng lớn bao la biết bao, nhân vật đại thần thông cùng cao nhân lánh đời nhiều vô số kể, chẳng lẽ thực sự không làm gì được một hoang đảo nho nhỏ.
Mộ Thiên Hải cười nói:
- Tu sĩ Hợp thể kỳ trở lên, gần như không ai có thể còn sống từ trên đảo nhỏ kia đi ra. Nói "gần như" chính vì truyền thuyết này cũng không phải tuyệt đối: Huyền Long Đại Vương trong Cửu U Vực đã từng đích thân tới Băng hỏa Đảo, mà vẫn có thể bình yên vô sự tiêu sái đi ra. Đương nhiên, đây cũng Chỉ là một truyền thuyết. Huyền Long Đại Vương gần như là một nhân vật thần thoại được sách cổ nhân loại ghi lại. bản thân ông ấy chính là một cái cấm kỵ rồi.
- Huyền Long Đại Vương? Nhân vật thần thoại.
Trương Hằng có hơi kích động. Giờ khắc này, hắn có cảm giác tấm màn che của giới tu chân Chu Vương Triều thần bí, đang dần dần vạch trần ra trước mắt mình, còn có rất nhiều bí mật đang chờ mình thăm dò sau này.
Giống như địa phương Tử Vực thần bí kia, nơi bàn tay khổng lồ Kình Thiên bị phong ấn mười vạn năm trước vì sao Huyết Sát Thần Đế phái giết hại toàn bộ tu sĩ giới tu chân?
Giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới tình cảnh trước lúc Vũ Vô Cực phi thăng thượng giới, nhất là một đoạn câu nói cổ quái của hắn.
Tình cảnh lúc đó. suốt đời Trương Hằng khó quên: Vũ Vô Cực đảo ánh mắt nhìn lướt qua khắp không gian trước mắt, hết thảy đều nhìn thấy trong mắt, trong miệng thốt ra một vài danh từ không muốn người biết: "Huyết Sát... Bất Tử... Vạn Linh... Khô Tử..."
"Hừ! Quả nhiên không đơn giản, xem ra khối đại lục này chất chứa bí mật còn không ít đây"
Huyết Sát, Bất Tử, Vạn Linh, Khô Tử, các nhân vật này đại biểu cho cái gì?
Nhìn thấy bộ dáng Trương Hằng kinh nghi không chừng, Mộ Thiên Hải thản nhiên nói:
- Giới tu chân Chu Vương Triều có rất nhiều địa phương cấm kỵ. Băng hỏa Đảo này coi như là một loại tương đối đặc biệt, Chỉ nhằm vào nhân thể đặc thù. Có một số địa phương cấm kỵ cực kỳ bí ẩn ngay cả trong sách cổ cũng không có ghi lại. Trương đạo hữu về sau đi lại trong giới tu chân cần phải cận thận một chút.
Trương Hằng liên tục gật đầu:
- Mộ đạo hữu nói không sai! Sau này ta sẽ cận thận hơn.
- Dù cận thận hết sức cũng không thể tránh được tất cả nguy hiểm, ta khuyên Trương đạo hữu tốt nhất là nên dừng lại Bích Vân Đậo một thời gian, rất nhiều bí tân của Đông Vân đại lục. trong mật thất của ta đều có sách cổ ghi lại, có thể cung cấp cho đạo hữu tham khảo. Ngoài ra, các loại quy tắc thông thường của Chu Vương Triều, đạo hữu cũng cần làm quen một chút, nêu tùy tiện đi bừa ở khu vực xa lạ này, từng bước đi sẽ gặp phải gian nan...
Mộ Thiên Hải liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái. trong câu nói hàm chứa ý tứ sâu sắc.
Trương Hằng theo lời nói của đối phương, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác Kỳ quái, trong mắt chợt lóe sáng:
- Vì sao đạo hữu không hỏi về lai lịch của ta?
- Lai lịch? Ha ha...
Mộ Thiên Hải cười một tràng dài. sau đó mới thản nhiên nói:
- Ta đã sớm đoán được lai lịch của đạo hữu, không phải đạo hữu là đến từ Phong Ấn Chi Địa sao?
"Phong Ấn Chi Địa?" Trương Hằng đột nhiên nghĩ tới Tử Vực, nơi "bàn tay khổng lồ Kình Thiên"bị phong ấn trong dòng sông máu.
Trên thực tế, ghi chép trong sách cổ ở Tam Tinh Vực cũng có lời bàn tương tự, cả Tam Tinh Vực lại được gọi là "Phong Ấn Chi Địa".
Trương Hằng lộ vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới Mộ Thiên Hải lại nhìn ra lai lịch của mình, trong lòng lập tức mơ hồ sinh ra một cỗ sát ý.
- Đạo hữu không cần kinh hoảng, đến từ Phong Ấn Chi Địa cũng không phải chuyện gì đặc biệt Kỳ quái. Phong Ấn Chi Địa của Chu Vương Triều, tổng cộng có mấy chục chỗ. Mười vạn năm qua, cũng có một số người từ trong đó chạy ra. Càng đặc biệt chính là. ba vị Huyết Sát Quân Vương từng huyết tẩy Chu Vương Triều dường như đều đến từ những Phong Ấn Chi Địa này.
Mộ Thiên Hải thực dễ dàng đoán được lai lịch của Trương Hằng, điều này cũng có chút quan hệ với "Huyết Sát Quân Vương", tuy nhiên trong lời nói của hắn không có địch ý gì với Trương Hằng.
- Không sai! Ta hẳn là đến từ Phong Ấn Chi Địa theo như lời đạo hữu nói.
Trương Hằng thản nhiên nói, nếu đối phương đã đoán ra chân tướng sự tình, hắn cũng không cần che giấu.
Trong ý tưởng của hắn. "Tam Tinh Vực" đối với "Chu Vương Triều" mà nói Chỉ tương đương là một vùng đất hoang dã sơn cùng thủy tận, không đáng nhắc tới!
- Nếu Trương đạo hữu là đến từ Phong Ấn Chi Địa. đồng thời vừa mới tới Chu Vương Triều xa lạ này. như vậy hẳn nên nghe theo đề nghị của Mộ mỗ, dừng lại ở Bích Vân Đảo ta mấy chục năm. Đạo hữu có thể từ trong hoàn cảnh Phong Ấn Chi Địa ác liệt kia tu luyện đến cảnh giới như thế đồng thời đi tới được Chu Vương Triều, tiềm lực của đạo hữu tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có khả năng bằng được. Hơn nữa bản thân đạo hữu có được thần thông của Huyết Sát Quân Vương, mà có thể giữ lại được tâm trí ổn định. Riêng phần tâm tính này cũng không phải người bình thường có thể so sánh...
Mộ Thiên Hải dường như cực kỳ xem trọng Trương Hằng, trong lời nói lộ rõ ý muốn giữ lại.
- Điều này...
Trương Hằng cảm thấy thực khó xử. Mộ Thiên Hải nói một hồi. khiến hắn hiểu là mình gặp được người hiền lành lương thiện, nhưng bản thân hắn cũng không muôn dừng lại ở Nơi này một thời gian dài.
Mộ Thiên Hải nhìn Trương Hằng với ánh mắt phức tạp. dài thở dài một hơi:
- Mộ mỗ sinh trưởng ở vùng hải vực này. sống đã bảy tám ngàn năm, vậy mà thậm chí rất ít khi đi tới Đông Vân đại lục bên kia. Cuộc đời này nêu muôn đột phá tiếp, cơ hội thật nhỏ bé. Có lẽ tiếp qua mấy ngàn năm. ta sẽ hóa thành một đống đất vàng, mà điều duy nhất ta không bỏ xuống được, chính là con gái của ta... Linh Nhi là một cô gái không tệ. trời sinh đoan trang, thông minh lanh lợi. tư chất thượng giai, Chỉ thiếu một chút là thái độ xử thế làm người tàn nhẫn. Ta cũng có thể nhìn ra, trong lòng nàng nảy sinh tình cảm với đạo hữu. nêu đạo hữu ngươi đồng ý. Mộ mỗ có thể gả nàng cho đạo hữu...
Trương Hằng vừa nghe lời ấy, kinh ngạc sửng sờ há hốc miệng thiếu chút nữa rơi cằm xuống dất. không nghĩ tới mới lần đầu tiên gặp mặt. Mộ Thiên Hải đã định tự chiêu mộ con rể cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.