Nhiều dấu chấm hơn nữa cũng không thể biểu thị được tâm tình lúc này của Giang Dạ Bạch. 
Mạnh mẽ như vậy, hành động tố cáo vô cùng dứt khoát và quang minh chính đại như vậy, đủ để đánh bại bất kỳ ý chí chiến đấu nào. 
Nàng sợ hãi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm về phía người áo xám đứng ở đầu thuyền, chờ đợi hắn xử lý. 
Trên gương mặt tuấn tú của người áo xám không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ bình thản nhìn lại nàng, sau đó lại điềm nhiên nói: “Không hề gì, lên được thuyền thì chính là Thục Sơn đệ tử.” 
Khá nhiều người cảm thấy thất vọng. 
Lần đầu tiên Giang Dạ Bạch cảm nhận được sự biến hóa ấm lạnh của tình người. Song, bất ngờ hơn là trong đám người khiến cho nàng mất lòng tin lại không có Bạch Liên – người trực tiếp tố cáo nàng. 
Bạch Liên nghe xong lời của người áo xám, cuối cùng gật gù, nhìn Giang Dạ Bạch: “Cũng đúng. Tuy không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi gạt người của ngươi, nhưng nghĩ kỹ lại chẳng qua ngươi cũng là vì chủ của mình, rất đáng khen. Được rồi, tạm thời chấp nhận ngươi là đồng môn của ta.” 
“…” Nhân sinh quan của người này tuyệt đối đáng kính trọng! 
Giang Dạ Bạch mắt khép hờ, tâm tình rất phức tạp. Tuy rằng chuyện này dễ dàng được bỏ qua, nhưng mặt khác coi như mất đi cái cớ để hồi phủ, nói đi nói lại vẫn là khó chịu. 
Bấy giờ, Ngôn Sư Thải bỗng nhiên vỗ vỗ vai nàng: “Giang gia nhà ngươi… có phải là Giang gia ở Đồng Thành không?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-loi-cuon-cuon-den/189550/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.