- Hừ, ta biết ngay là như vậy mà. Vệ Thiên Xung đắc ý, chỉ chỉ vào Đường Kiếp nói: - Còn nữa, đừng có lấy thập đại đệ tử ra bắt ép ta, ta không có hứng thú.
- Việc này à, ta không thể dễ dàng buông tay như vậy được, dù cho là dùng kiệu tám người nâng, đều phải nâng được ngài lên vị trí kia. Đường Kiếp vẫn cười hì hì nói.
- Thật là...thật sự là...ngươi thật sự là điên rồi. Vệ Thiên Xung không còn biện pháp, đành trực tiếp đi về phòng mình, cuối cùng vẫn là bị Đường Kiếp dây dưa nên phải tránh né.
Gã sai vặt chưa từng gặp qua có chuyện, có tôi tớ nói chuyện như vậy với chủ nhân, nhất thời có chút ngẩn người. Nhìn Đường Kiếp, sau đó lại nhìn Vệ Thiên Xung, nửa ngày cũng chưa tỉnh lại.
Quay ra hỏi Thị Mộng: - Hắn ta là người hầu đi học?
Thị Mộng dùng ánh mắt ám chỉ ngươi thật ngu ngốc nói: - Đúng vậy. Làm sao? Tôi tớ không được nói đùa với chủ tử? Hiếm thấy lắm à?
Nói xong liền phất tay rời đi.
Bởi vì là tới sớm, nên mọi người ở lại trong trạch viện nghỉ ngơi vào ngày. Trong thời gian này ca ca của Vệ Điệp là Vệ Minh cũng tới một lần, hỏi thăm tình hình tiểu thiếu gia. Ngược lại, Vệ Thiên Chí là ca ca của Vệ Thiên Xung thì lại không thấy đến, bảo là đang ở học viện tham gia luyện thi, không có thời gian tới.
Anh em họ gặp mặt, lại còn là bạn học, đêm đó trong viện liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-tranh-phong/2176133/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.