- Đến kiếm ngươi cũng không có mà còn đòi luyện Túng Kiếm Thập Nhị Thức cái gì chứ? Vệ Thiên Xung lắc đầu thở dài. 
Đường Kiếp cười cười: - Thế thì đi mua một thanh kiếm đi! 
- Ngươi mua được à? Một thanh hạ phẩm rẻ nhất cũng phải mất mấy trăm linh tiền đấy. Vệ Thiên Xung hừ lạnh. 
Vũ khí được phân thành ba loại lớn là thuật khí, pháp bảo và thần trân, khí đối thuật, bảo đối pháp, trân đối thần, lần lượt đối ứng với ba tầng pháp thuật, trong đó lại phân thành thượng, trung, hạ phẩm và cực phẩm. Nghe nói trên thần trân còn có đạo binh, chỉ có chưởng đạo giả mới vận dụng được. Vậy thì chỉ có tồn tại trong truyền thuyết thôi. 
Đường Kiếp cười nói: - Cứ mua thanh sắt thường về luyện đã. 
- Ngươi đến để tu tiên chứ không phải đến để luyện võ! Vệ Thiên Xung ôm đầu gào khóc: - Đúng là mất mặt chết đi được, sau này ngươi đừng nói với ai ngươi là người hầu học của ta đấy. 
Đường Kiếp không nói gì: - Còn ngươi thì sao? Ta còn chưa chê cười ngươi đến bây giờ vẫn chưa mở được linh nhãn đâu. 
Vệ Thiên Xung nhảy dựng lên: - Ai bảo thế? Ta sắp mở được rồi, cùng lắm cũng chỉ mười ngày nữa thôi, ngươi cũng chỉ sớm hơn ta có mười ngày. 
- Vậy sao? Vậy phải chúc mừng thiếu gia rồi! Đường Kiếp vô cùng hăng hái. 
Mở linh nhãn, một tháng là nhanh, hai tháng là đúng tiêu chuẩn, ba tháng là giới hạn thấp nhất. 
Nếu Vệ Thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-tranh-phong/2176099/chuong-57-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.