Sáng ngày thứ hai, Đường Kiếp lại đi vào Cốc Hổ Khiếu.
Lúc này đúng là thời kỳ sản lượng thấp của Cốc Hổ Khiếu, yêu thú dễ đối phó cơ bản đều bị giết sạch rồi, còn sót lại đều là xương cứng khó gặm.
Vào lúc này đám học sinh căn bản không dám đến Cốc Hổ Khiếu.
Trong cốc Đường Kiếp một người độc hành.
Đi lại trong Cốc Hổ Khiếu trống trải hoang dã, trên vài nằm úp sấp tiểu Y Y, bên hông đeo Đoạn Tràng Đao, y phục học sinh theo gió phất phơ, lúc này thoạt nhìn Đường Kiếp có chút giống như ‘tử thần’ trong Càng Mộc Kiếm Bát cùng Thảo Lộc Bát Thiên Lưu.
Chỉ có điều là thiếu đi kiểu tóc khoa trương cùng vết đao trên mặt.
Cùng với dĩ vãng không giống, hôm nay Đường Kiếp phá lệ có chút sức sống.
Tiểu Y Y chẳng những trực tiếp xuất hiện, lại còn ngồi trên vai của hắn không có chút ý tứ muốn đi xuống.
Bọn họ bước chậm trong Cốc Hổ Khiếu, nhìn kỹ trong cốc không có bất kỳ sinh linh nào.
Đột nhiên, Y Y ngẩng đầu lên, ngửi trong không trung một chút, sau đó bàn tay nhỏ bé chỉ về phía trước:
- Bên trái!
Đường Kiếp liếc mắt nhìn về phía bên trái.
Một con gấu ngựa thật lớn xuất hiện ở đằng xa.
- Chính là tên kia.
Đường Kiếp thuận miệng nói.
Hắn và con gấu này coi như quen biết đã lâu, Đường Kiếp vào cốc hơn một tháng, gần như cách vài ngày sẽ gặp nó một lần.
Mỗi một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-tranh-phong/2175966/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.