Khi tỉnh lại, Đường Kiệt phát hiện mình đã không còn ở chỗ cũ, mà đang ở trong một sơn động.
Sơn động rất sạch sẽ, chỉ có một đống xương nằm trong một góc.
Khung xương rất nhiều, chồng chất thành núi.
Đường Kiệt hơi ngồi dậy.
- Ngươi tỉnh rồi à?
Một thanh âm chợt vang lên.
Theo bản năng Đường Kiệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy yêu hổ đứng ở phía sau, hai mắt xanh mượt đang nhìn mình chằm chằm, âm trầm quỷ dị.
- Ngươi có thể nói chuyện?
Đường Kiệt thốt ra.
- Hãy cảm nhận một chút!
Đường Kiệt kinh ngạc, lúc này mới ý thức được âm thanh đối phương phát ra là tiếng gầm nho nhỏ, chỉ có điều mình như có thể hiểu được ý của âm thanh này.
- Không phải ngươi có thể nói chuyện, là ta có thể hiểu ngôn ngữ của loài hổ à?
Đường Kiệt ngạc nhiên.
- Hổ không có ngôn ngữ, chẳng qua là tâm niệm thông nhau, nếu ngươi cho rằng là ngôn ngữ của hổ thì sai hoàn toàn.
- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiệt cúi đầu nhìn về phía mình.
Vết thương trước ngực đã đỡ nhiều, chỉ có điều dường như trong đầu nhớ được gì đó, hắn nhắm mắt cảm nhận, lập tức hiểu được:
“Thần Thuật Huyết Luyện... vốn dĩ chính là bí pháp mà hổ tộc chống lại Thuật Tìm kiếm linh hồn, không lẽ là một kỹ thuật cường hóa thân thể?”
Đường Kiệt kinh ngạc hô lên.
Không ngờ Thần Thuật Huyết Luyện không chỉ đơn thuần là bí pháp đối kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-tranh-phong/2175958/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.