Khi tỉnh lại, Đường Kiệt phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ.
Căn phòng rất đơn sơ, dọn dẹp tương đối sạch sẽ.
Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy một rừng trúc mờ mờ, hẳn là gian nhà lá ẩn giữa rừng.
Lúc này Đường Kiệt đang nằm trên giường, hắn thử cử động, nhưng phát hiện toàn thân vô lực.
Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện có một lá bùa hơi phát sáng ở ngực.
Mỗi khi hắn thử vận khí, linh lực sẽ theo thân thể tiến vào trong lá bùa, dẫn động đốm sáng.
- Không Sơn Tân Vũ Chú.
Đường Kiệt lẩm bẩm nói.
- Đúng vậy, trên núi có mưa xuân, nước suối chảy trên vách đá, người trúng phải bùa chú này, linh lực sẽ như nước suối chảy trên đá, chảy qua mà không lưu lại dấu vết, không thể tụ tập, tất nhiên cũng không thể phát huy tác dụng.
Cùng với âm thanh đó, Cố Trường Thanh từ ngoài tiến vào, cùng đi với gã là Cao Phi và thuộc hạ Ưng đường tên là Khải Minh.
Cố Trường Thanh nói:
- Không Sơn Tân Vũ Chú chủ yếu dùng để đối phó một số tù nhân, học viên các ngươi ít người học qua, cũng không nhiều người biết, khó có người biết được như ngươi.
Đường Kiệt thản nhiên trả lời:
- Ta là thí sinh đạt kết quả cao nhất.
Rõ ràng câu trả lời này khiến Cố Trường Thanh bật cười.
Gã lắc lắc đầu nói:
- Ngươi biết không, chỉ với biểu hiện lúc này của ngươi, ta có thể xác định ngươi chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-tranh-phong/2175934/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.