Phanh!
Đường Kiếp lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cảm thấy xương cốt toàn than muốn rụng rời.
Tuy nhiên nhìn trên đỉnh đầu toàn bộ là mây mù, Đường Kiếp vẫn thấp giọng cười.
Bọn họ cuối cùng đi tới Vân Vụ Trạch!
Nới này chính là trung tâm Vân Vụ Trạch, Cố Trường Thanh một đường bay thẳng vào nơi này, nhờ sương mù dầy đặc mà tránh thoát sự đuổi giết của Ngọ Huyền Quang, bất quá hắn cũng mệt mỏi không ít, vô lực ngã xuống.
Lúc trước đánh một trận, bị thương không nhẹ, sau đó mang Đường Kiếp một đường đào tẩu, linh khí tiêu hao kịch liệt, thời khắc này cảm thấy toàn thân vô lực.
Mặc dù như vậy, nhưng hắn vẫn quan sát bốn phía, đề phòng có cạm bẫy.
Khu đầm lầy hoàn toàn yên tĩnh, hiện giờ bọn họ đang ở trên mặt đất cứng rắn trong đầm lầy.
Bốn phía toàn cây cối chết khô, bởi vì sương mù che ánh mặt trời, trong ao đầm một mảng âm u ẩm ướt.
Hoàn cảnh thật tĩnh mịch, trừ một số độc trùng rắn kiến, gần như không nghe thấy tiềng chim hót.
Vân Vụ Trạch là nơi hoang vắng nhất trong Văn Tâm Quốc, ngoại trừ bùn lầy, nước bẩn, độc trùng và một ít yêu thú quái dị, gần không còn gì, bởi vậy ít ai lui tới.
Tìm tòi một vòng, xác nhận không có vấn đề gì, Cố Trường Thanh lúc này mới đứng lên, bắt lậy Đường Kiếp đem hắn ném hướng một gốc cây khô, phẫn nộ quát: -Vì sao? Tại sao phải làm như vậy? thiên thần cung rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-tranh-phong/2175918/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.