Chương trước
Chương sau
Đêm xuống rất nhanh.

Nấp trong bụi cao cao hơn đầu người, Vệ Thiên Xung cẩn thận nhìn phía trước, cạnh y là con rối trung thành bảo vệ bản thân.

Thời gian dần trôi, đêm dần khuya, yêu hồ vẫn chưa tới.

Vệ Thiên Xung thấy rất buồn ngủ, y chưa từng chịu khổ, chỉ thấy nhàm chán, càng chán thì mí mắt càng sụp xuống.

Mới đầu còn lưỡng lự muốn kiên trì, nhưng lại bối rối không biết nên đi hay không, một ý niệm xuất hiện trong đầu…có rối trông coi rồi, ngủ một lát chắc không chuyện gì.

Cứ như vậy mà ngủ.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, đúng lúc có một cơn gió thổi qua, Vệ Thiên Xung rùng mình một cái.

Y khẽ run rẩy mở mắt, chỉ thấy mình còn nằm trong bụi cỏ, mà bốn phía vẫn như cũ im ắng, không một tiếng động.

- Hô! Không có việc gì là tốt rồi.

Vệ Thiên Xung nhẹ nhàng thở ra.

Chợt thấy có gì không đúng, Vệ Thiên Xung quay đầu sang bên, chỉ thấy một con hồ ly nhỏ có bộ lông đỏ đang ngồi xổm cách bên phải mình không xa, một đôi mắt xinh đẹp màu lam mở to nhìn mình, cái miệng dài nhọn, kéo theo một cái lông đuôi xù dài.

Bốn mắt nhìn nhau, một người một hồ cứ thế mà nhìn.

- A!

Vệ Thiên Xung hét một tiếng thét chói tai, tiếng thét thê lương, xé toang đêm dài yên lặng.

- Bắt, bắt, bắt lấy nó!

Vệ Thiên Xung hô to.

Con rối bên cạnh bước lên.

Hồ ly kia thấy liền vội quay ra sau bỏ chạy.

- Đuổi theo!

Vệ Thiên Xung hô to.

Hồ ly kia trốn quá nhanh, bay nhanh khỏi bụi cỏ, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung mang theo con rối điên cuồng truy đuổi, đảo mắt đã chạy ra khỏi Vạn Tân Trang, hướng vào trong rừng.

Vệ Thiên Xung vừa đuổi vừa hô.

- Đừng hòng chạy.

Chỉ thấy không đuổi kịp đối phương, còn mình đã mệt tới thở hồng hộc, tốc độ cũng chậm lại.

Hồ ly kia thấy Vệ Thiên Xung chạy chậm lại, không ngờ cũng giảm tốc độ.

Nó dừng lại, quay đầu nhìn Vệ Thiên Xung, trong mắt như có châm chọc, còn có châm biếm.

Vệ Thiên Xung phẫn nộ.

- Mẹ mày, còn dám đứng lại chờ ta.

Lại chạy đuổi theo.

Hồ ly kia thấy y đuổi theo, lại chạy hướng vào rừng.

Song phương cứ chạy lại dừng, chạy lại dừng vào rừng.

Mỗi khi Vệ Thiên Xung không chạy nổi, hồ ly sẽ dừng lại nhìn Vệ Thiên Xung.

Vệ Thiên Xung bị nó chọc tức, ác độc nói.

- Không tin ta không bắt được ngươi.

Mắt thấy mình càng lúc càng vào sâu trong rừng, Vệ Thiên Xung phát hiện mình đã đuổi theo tới một khe núi.

Nước từ khe núi kia chảy rất dốc, mặt nước rộng lớn, xem ra hồ ly không thể nhảy qua, chỉ có thể đứng ở bờ nhìn mình.

Vệ Thiên Xung đắc ý cười ha ha.

- Thế nào, hết đường chạy rồi à? Ta không tin không bắt được ngươi!

Y dẫn con rối đi về phía hồ ly, hồ ly kia vẫn ngồi xổm bất động nhìn Vệ Thiên Xung.

Vào lúc cách hồ ly chưa đầy mười bước, Vệ Thiên Xung thấy dưới chân bị hụt.

Không ngờ dưới chân lại có một huyệt động lớn.

Vệ Thiên Xung hét chói tai, cùng con rối rơi vào trong động.

Dưới đáy động là xốp bùn đất, Vệ Thiên Xung rơi trúng đó nên không bị thương, chỉ có điều mông đít ê ẩm, ngẩng đầu nhìn lên, Vệ Thiên Xung phát hiện động này chí ít sâu 5~6 mét, bản thân không học qua phép đề khí tung thân thì không nhảy lên được.

Hồ ly kia đứng ở cửa động, nghiêng nghiêng đầu nhìn như đang thưởng thức thứ gì, Vệ Thiên Xung có thể cảm nhận vẻ trêu tức trong mắt nó.

Trong lòng run lên, Vệ Thiên Xung đặt mông ngồi dưới đất:

- Xong rồi xong rồi, trúng cạm bẫy... Con mẹ nó chứ không ngờ trúng phải bẫy của một con yêu thú!

Bị yêu thú dùng bẫy bắt, Vệ Thiên Xung không dám nói sau này có ai tương tự, mà chỉ e trước đó cũng chưa từng có ai.

Nghĩ bản thân có thể vì vậy mà chết, Vệ Thiên Xung hối hận vì sự kích động của mình, không nén được ôm đầu khóc rống.

Chỉ có điều trong lúc y chờ đợi cái chết mãi không tới, tiểu hồ ly kia sau khi nhìn y vài lần đã biến mất không còn dấu vết, cũng không biết đi phương nào.

Vệ Thiên Xung chờ mãi không thấy hồ ly xuất hiện, y nhàm chán, tiếp tục ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Vệ Thiên Xung mơ một giấc mộng.

Trong mộng y tự mình hoàn thành nhiệm vụ, thành chân truyền của Yến Trường Phong, từ nay về sau tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhanh chóng quát tháo học viện, quát tháo Tẩy Nguyệt phái, quát tháo Tê Hà Giới, quát tháo Đại Thiên Giới...

Bên người có tả hữu nhị tướng, một là Đường Kiếp một là Thị Mộng, phía sau cũng có vô số mỹ nữ vây quanh, An Như Mộng, Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt, tất cả đều quỳ gối dưới chân, ném cho mình đôi mắt quyến rũ. Cũng có một tòa Thiên cung trong mây, rảnh rỗi đến đó dạo chơi thiên hạ, tự do tự tại, những nơi đi qua, tất cả đều cúng bái...

Đắc chí hài lòng, Vệ Thiên Xung đứng trên đỉnh chúng sinh, không nhịn được cười ha ha.

Chỉ có điều... Từ từ, sao lại đột nhiên mưa?

Vệ Thiên Xung tức giận chỉ trời:

- Ta không cho trời mưa, mà ngươi cũng dám hạ? Thu về cho ta.

Chỉ có điều mưa càng rơi càng to, chỉ chốc lát đã khiến gương mặt Vệ Thiên Xung ướt nhèm.

- Mặt.

Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ nhìn phong vân biến hóa trước mắt, bao cảnh tượng tốt đẹp biến mất, trước mặt là hồ ly đang thè lưỡi liếm láp gương mặt mình.

- A!

Vệ Thiên Xung hoảng sợ la lên, tự mình lao vào vách đá mới phát hiện đây là hang động.

Y cuống quít đi tìm vũ khí mới phát hiện vũ khí không còn bên người, về phần con rối kia càng không hiểu sao lại không nghe sai sử.

Trong lòng đang kinh hãi, lại nghe thấy một thanh âm vang lên bên tai:

- Tiểu hữu chớ kinh hoảng...

Vì ngựa đã chết, còn thêm đám Diệp Thiên Thương truy đuổi nửa ngày trời, lúc Đường Kiếp đi vào Vạn Tân Trang đã là sáng hôm sau.

Đi vào Vạn Tân Trang, Đường Kiếp phát hiện Thị Mộng đã ở đó, trên người còn mặc một bộ trang phục nông gia.

Đường Kiếp cười lấy từ túi Giới Tử ra một bộ quần áo học sinh ném cho hắn:

- Thế nào? Bị Diệp Thiên Thương đuổi tới mất cả quần áo?

Bình thường, Thị Mộng nhất định phát hỏa một phen, nhưng vào lúc này vẻ mặt y rất nghiêm túc:

- Không thấy thiếu gia đâu.

- Cái gì?

Đường Kiếp ngẩn người:

- Ngươi nói không thấy thiếu gia?

- Uhm, tìm khắp nơi rồi, không ai thấy y.

Thị Mộng trả lời, ngựa của y đã mệt tới sùi bọt mép, nhưng vẫn chưa chết nên đến sớm hơn Đường Kiếp một chút, sau khi tìm quanh Vạn Tân Trang cũng không bóng dáng Vệ Thiên Xung đâu.

- Có khi nào y chưa từng tới đây?

- Ta hỏi qua rồi, hôm qua đã tới, còn tìm hiểu tin tức yêu hồ, nhưng qua một đêm lại không thấy người đâu. Có người nói đêm qua nghe thấy tiếng kêu rất to. Ngươi nói..

Thị Mộng không nói tiếp, tuy nhiên Đường Kiếp đã hiểu được ý tứ.

Thở dài, Đường Kiếp nói:

- Xem ra y tự mình đi tìm yêu hồ rồi... Phiền phức rồi, ta không nên để y đi một mình, vốn định rèn luyện y một chút, ai ngờ!

Nói xong hắn dậm chân, mắng:

- Mẹ nó!

Cho thấy trong lòng phẫn nộ.

- Yêu hồ kia thực lực thấp kém, dựa vào thực lực thiếu gia hẳn có thể đối phó.

Thị Mộng tự an ủi.

- Vấn đề là thế giới này không phải chỉ trông vào nắm tay giải quyết vấn đề!

Đường Kiếp cả giận nói:

- Lấy yếu thắng mạnh loại chuyện này trên đời chỗ nào cũng có, tương tự, bị người khác lấy yếu thắng mạnh mới sáng tạo kỳ tích!

- Vậy làm sao bây giờ? Thị Mộng cũng gấp.

- Còn có thể làm gì? Tìm đi!

Đường Kiếp đã bước nhanh tới.

Dựa theo thôn dân chỉ dẫn, Đường Kiếp nhanh chóng tới gần bụi cỏ chỗ Vệ Thiên Xung ẩn nấp.

Ở gần đó nhìn, Đường Kiếp nói:

- Ắt Tiểu thiếu gia ngồi chổm hổm ở đây chờ yêu hồ.

- Làm sao ngươi biết y ngồi chổm hổm chờ chứ không phải cách khác?

Thị Mộng hỏi.

Đường Kiếp hỏi lại:

- Ngươi thấy y sẽ nghĩ ra biện pháp tốt hơn sao?

"..."

Đi về phía trước, Đường Kiếp vừa quan sát vừa sử dụng phương pháp phân biệt linh:

- Không có linh khí dao động kịch liệt, không giống như dùng pháp thuật cao cấp, đương nhiên, thời gian đã qua một đêm, cũng có thể đã tản đi mất. Tuy nhiên nhìn nơi này cũng không có phạm vi bụi cỏ nào ngả rạp, hẳn là không phát sinh chiến đấu. Thị Mộng, ngươi qua bên kia nhìn, nhìn có dấu vết gì không.

Thị Mộng vội vàng chạy đi, hai người phân công nhau tìm tòi, rất nhanh, Thị Mộng kêu lên:

- Đường Kiếp, ngươi sang đây xem!

Đường Kiếp nghe tiếng chạy tới, chỉ thấy dưới chân Thị Mộng là một bụi cỏ bị đè xuống.

Đường Kiếp nhìn kỹ bụi cỏ, tự thì thào:

- Không phải do đánh nhau tạo thành, nhìn qua giống như nằm úp sấp trong thời gian rất dài, còn không nhúc nhích... Gặp quỷ, không phải y ngủ ở đây chứ?

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Tuy nhiên với tính cách của Vệ Thiên Xung, khó mà làm được chuyện này.

Đường Kiếp nhìn hai bên, tìm được đoạn cỏ bị đè:

- Dấu vết đè nặng, diện tích không lớn, là do con rối lưu lại, đúng là ở trong này.

Khối lượng con rối khá nặng, dấu vết để lại cũng rõ ràng hơn.

Nói xong Đường Kiếp đã nhặt một cọng cỏ trên đất giao cho Thị Mộng:

- Dùng truy tung thuật!

Truy tung thuật tuy có thể truy tung mục tiêu, nhưng nhất định phải có được vật trên người bị truy tung mới có hiệu quả, hơn nữa thời gian không được quá dài, nếu không hơi thở tiêu tan thì không thể truy tung.

Nguyên nhân chính là dù hai người ở rất gần Vệ Thiên Xung nhưng không cách nào trực tiếp sử dụng truy tung thuật, trước hết phải tìm được nơi Vệ Thiên Xung từng đi qua.

Tuy cây cỏ trên đất không phải đồ của y, nhưng bị y đè ép lâu như vậy cũng dính chút khí tức của y, rất thích hợp để truy tung.

Thị Mộng phát động truy tung thuật với cây cỏ, rất nhanh, một hơi thở như có như không hiện ra trước mắt Thị Mộng, kéo dài đến phương xa.

- Y đi về phía kia!

Thị Mộng kêu lên.

- Đi!

Đường Kiếp quát một tiếng, hai người nhanh chóng đuổi theo.

Dọc đường truy tung, bọn họ nhanh chóng đi tới bên khe núi kia, rồi nhìn thấy cái động lớn gần khe núi.

Thị Mộng chỉ vào cửa động:

- Trời ạ, y rớt xuống động này rồi.

Hai người nhìn nhau, đồng thời cười khổ, chuyện này đại khái sẽ phát sinh trên người Vệ Thiên Xung rồi.

Đường Kiếp nhìn qua bên dưới:

- Không có người ở trong, Thị Mộng, tiếp tục truy tung!

- Không được.

Thị Mộng lắc đầu.

- Linh khí nơi này có dấu vết hỗn loạn như bị động tay động chân, không có cách nào tra tiếp nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.