Cơn thê lương cuối cùng cũng tiêu tan.
Linh khí trên người Hư Mộ Dương biến mất, người cũng đã ngã vật xuống đất.
Sau hào quang là vô số linh vũ rơi xuống, đây là việc tất cả linh khí Hư Mộ Dương hấp thụ được quay về với tự nhiên.
Tiên chết bách linh sống.
Tiên sống, bách linh chết.
Đây là chân lý mãi không thay đổi của giới tu tiên.
Mỗi quan hệ giữa giới tu tiên và tự nhiên giống như ban ngày và ban đêm, sinh diệt luân hồi tuần hoàn không ngừng.
Mỗi khi một người tu tiên chết đi đồng nghĩa với một mảnh linh quang được sinh ra trên mặt đất. Cũng như thế khi một người tu tiên lớn mạnh quật khởi tất nhiên sẽ kéo theo sự hao tổn của một lượng lớn tài nguyên, thậm chí là sự biến mất của vô số sông núi.
Nhưng với Hư Nhược Cốc mà nói linh khí có thể tuần hoàn nhưng sinh mệnh đã mất thì không thể quay lại nữa. Linh vũ rơi lên trên người, vai và mặt làm ướt khắp mặt y, hóa thành nước mắt chảy xuống.
- Đệ đệ…
Hư Nhược Cốc khóc trong im lặng.
- Khốn Kiếp!
Thích Vô Niệm cũng rống lên phẫn nộ.
Lần thiên tâm tự nổ này của Hư Mộ Dương có sự bảo vệ của lồng càn khôn mặc dù không tạo ra thương tổn lớn, nhưng lại gây ra xự xỉ nhục lớn cho tôn nghiêm của ông ta, giống như bạt một bạt tai mạnh lên mặt vậy.
Chân quân Tử Phủ thì đã sao?
Hư Mộ Dương hắn cũng có thể làm mày tay trắng.
Sau đấy Hà Xung lao ra tìm thi thể Hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-tranh-phong/105893/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.