Chương trước
Chương sau
Tả võ quân đệ nhất quân đoàn chia làm ba đại doanh, xếp hình chữ phẩm. Đứng mũi chịu sào là Thiên Vũ doanh, với những chiến sĩ dùng trường mâu bảy thước. Chỗ hp ở lúc nào cũng trầm mặc, Trần Tiểu Thiên không cách nào hiểu. Ý chí của họ như nham thạch, có lẽ đây mới thực sự là quân nhân. Trần Tiểu Thiên có thể tưởng tượng, chỉ cần Vương Triết ra lệnh một tiếng, những hán tử này sẽ nghĩa vô phản cố hướng tới mục tiêu, cho dù giao ra tánh mạng của mình cũng sẽ không tiếc.
Hai đại doanh khác cách nhau khá xa, trong lúc nhất thời không cách nào thấy rõ. Trần Tiểu Thiên tính toán, vẻn vẹn lều của Thiên Vũ doanh đã vượt bốn trăm linh, số lượng sĩ tốt như vậy vượt qua ba nghìn. Cứ như vậy tính toán, cả quân đoàn đến gần một vạn người.
Hôm qua Thiên Vũ quân chỉ cừ một phương trận ra chiến đấu mà đã cứng rắn như vậy, cho thấy cánh quân này ở trên bình nguyên toàn bộ là vô địch thủ. Những yêu nhân thiếu hụt tổ chức kia số lượng cho dù nhiều hơn nữa cũng không đủ gây sợ.
Trần Tiểu Thiên thầm nghĩ, đánh xong những yêu nhân kia, quân đoàn nên khải hoàn hôm nay chứ? Đối với hắn, đặt trong cái thế giới này, hắn thật tò mò, thế nào là tu sĩ, thế nào là nhân gian? Nếu như trong lịch sử mà hắn biết, thì lục triều kim phấn, có thể nói là thiên tái phong lưu, không biết cái lục triều trước mắt này có giống lịch sử mà hắn biết không?
- Trần huynh!
Đồng Trạch một thân ăn mặc theo kiểu văn sĩ lợi lạc leo lên gò núi, nhìn thân thủ mạnh mẽ, so với hắn hẳn nhiên khỏe hơn nhiều.
Trần Tiểu Thiên đối với nhân vật tham mưu này rất có hảo cảm, hỏi:
- Đồng đầu quân, sao rảnh rỗi tới đây?
Đồng Trạch cười nói:
- Chính là tới tìm Trần huynh lãnh giáo.
Trần Tiểu Thiên cảm thấy kỳ quái, mình không biết đánh giặc, hắn có thể lãnh giáo cái gì?
Đồng Trạch đứng nghiêm, phất tay chỉ:
- Trài huynh nhìn đội hình quân đội thế nào?
Trần Tiểu Thiên nói tự đáy lòng:
- Rất mạnh.
Tên của Ta về quân bắn xa ba trăm thước, mâu dài đến bảy thước, còn có những binh sĩ sắt thép này nữa, Trần Tiểu Thiên tưởng tượng không ra, trong thời đại vũ khí lạnh này còn có quân đội nào mạnh hơn so với ho.
Đồng Trạch nói:
- Quân ta xuất sư tới nay, trong vòng ba tháng đã bôn ba hơn năm ngàn dặm, cùng yêu nhân giao phong hơn bốn mươi trận chiến. Chém giết vô số. Mới vừa rồi đầu lình Yêu nhân đưa tin, ngày mai cùng quân ta quyết chiến. Theo như ta tính, yêu nhân có thể ra trận kỳ này chưa đầy hai nghìn, quân ta đánh một trận nữa là định.
- Tin này tốt quá
Đồng Trạch cười nói:
- Trần huynh nói không sai. Sư soái lo lắng nhất chính là những yêu nhân này tứ tán chạy trốn, truy kích và tiêu diệt không dễ. Hôm nay bọn chúng chủ động quyết chiến, quân ta đang cầu mà không được. Yêu nhân gây hại Tây cương nhiều năm, hôm nay chính cơ hội thanh trừ những loại yêu thú có linh trí vượt bậc này.
Nói hồi lâu, Trần Tiểu Thiên còn chưa nghe ý định của y tim mình có chuyện gì, đành hỏi:
- Đồng đầu quân tim ta có chuyện gì?
- À, là như vầy...
Đồng Trạch trinh trong hỏi:
- Hôm qua Trần huynh lấy ra khóa kéo, ta suy nghĩ ngược xuôi hồi lâu, không biết Trần huynh có thể làm được hơn lớn hơn một chút hay không?
Hơn lớn hơn một chút? CMN! Lam khóa kéo khổng lồ, may quần tây cho người khổng lồ măc chắc?
- Muốn bao nhiêu?
Đồng Trạch giải thích:
- Tả võ quân đệ nhất quân đoàn chúng ta mặc dù lấy dã chiến để tăng trưởng, nhưng am hiểu nhất vẫn là thành chiến. Quân ta phần lớn là bộ tốt, ở giữa đồng trống gặp phải nhóm chiến kỵ lớn vây công, thường thường có nhiều tổn thương. Thấy Trần huynh có khóa kéo, Đồng mỗ đột nhiên nay sinh một ý niệm trong đầu, không biết khóa kéo này có thể làm được lớn hơn nữa hay không, và thay vì lấy đồng thau làm răng kéo, sử dụng thép ròng thế vào, biến một dãy chướng ngai vật có chiều rộng mười trượng dầy ba tấc liên tiếp vào một chỗ.
Trần Tiểu Thiên nghe được trợn mắt hốc mồm, hắn muốn dùng khóa kéo làm thành tường?
Đồng Trạch nói tiếp:
-Kể từ đó, xây dựng một tòa thành bằng gỗ chỉ cần nửa canh giờ, mà cấu kết chặt chẽ vô cùng, chắc hơn cả việc cắm thẳng gỗ xuống đất xếp hàng tường rào.
Trần Tiểụ Thiên bội phục cách nghĩ của người này, quả thật là không có gì làm không được, chỉ là không nghĩ tới thối. Chủ ý điên cuồng như thế cũng có thể nghĩ ra, không biết quá trình có thực hiện được hay không?
Trần Tiểu Thiên quyết định giúp Đồng Trạch một tiếng:
- Dùng khóa kéo liên tiếp thành tường, khóa kéo ít nhất phải lớn gấp trăm lần so với một khóe kéo bình thường. Dạng này rất nặng, di chuyển khó đấy, hơn nữa một cái tính một trăm ngân lượng. Nếu như ngươi muốn tạo mộc thành cao một trăm trượng, riêng tiền khóa kéo đã cần tới một vạn lượng bạc rồi.
Một vạn lượng bạc, gần bằng một ngàn con Chiến thú, làm thành mộc thành lợi hắn hay trang bị một ngàn kỵ binh lợi hơn?
Đồng Trạch lộ vẻ không nghĩ đến điểm này, sắc mặt khẽ biến, còn chưa kịp trả lời, một cái roi thú theo tiếng gió vụt tới.
- Vô sỉ!
- Chát....!
Một tiếng quả giòn vang, trên mặt Trần Tiểu Thiên chợt có nhiều hơn một vết rơi rướm đầy máu.
cái đau đớn nóng bỏng chạy dọc từ sống mũi xuống tới sau tai, Trần Tiểu Thiên bỗng chốc bị đánh đến u mê, bụm mặt đau đến ứa nước mắt.
Nguyệt Sương mắt hạnh trợn tròn, trên gương mặt đẹp tràn đầy lửa giận. Nàng nắm roi da trong tay, giận đến bả vai phát run:
- Ngươi là tên gian thương chết tiệt! Thân là con dân lục triều, ngươi không ra trận giết địch, vì nước xuất lực, mà ở đó lo cháy nhà hôi của!
CMN! Hảo tâm khuyên giải nhưng rước lấy sự trách mắng này! Trần Tiểu Thiên bò dậy, đưa tay sờ sờ, trên lòng bàn tay chảy đầy máu tươi, giận tùy tâm phát, quát:
- Ngươi tại sao đánh ta?
Nguyệt Sương một bước cũng không nhường:
- Loại lũ tiểu nhân như ngươi vốn là đáng đánh!
- Ta tiểu nhân ở chỗ nào?
- Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Ta nghe Sư soái nói, người mời ngươi nhập ngũ, ngươi một mực cự tuyệt. Nguy nan trước mắt, ngươi là một người đàn ông, không nhập ngũ giết địch, ngược lại rất sợ chết, thấy lợi quên nghĩa, lấy quốc gia đại sự làm chuyên mua bán, chính là đáng đánh!
Nghe Nguyệt Sương nói như vậy, Trần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Quốc gia hưng vong, quả thật thất phu hữu trách, nhưng mình chỉ là một kẻ xuyên việt ngoài ý muốn, khách không mời mà đến, quốc gia này cũng không phải là quốc gia của mình. Không phải là nỗi sống riêng tư, cần gì nghi đến nó là chuyện riêng tư. Muốn hắn gánh vác cái gì mà trách nhiệm quốc gia hưng vong, thật là mạc danh kỳ diệu.
Nhưng vấn đề hiện giờ là, Nguyệt Sương nổi giận đùng đùng, những lời này nói ra nàng nhất định không có thể hiểu được, Trần Tiểu Thiên không tin ngoài trừ Vương Triết, còn có người nào tin tưởng vào trải nghiêm ly kỳ của hắn. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng phương pháp khác để giải thích mà thôi.
- Quân nhân có trách nhiệm là đánh giặc, thương nhân có công việc chính là kiếm tiền. Nếu như ngươi cảm thấy bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của ngươi, ta đây kiếm tiền thì ta phải làm cho đúng phận, vừa rồi ta có chỗ nào làm sai đâu? Ta có buộc các ngươi mua đồ của ta sao? Cảm thấy mắc, đại khái là đừng có mua a.
- Ngươi!
-----o0o-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.