Chương trước
Chương sau
Đi cùng Hàn Canh còn có hơn trăm tên kỵ binh. Bọn họ cũng mặc màu giáp đen, thân hình cao lớn khôi ngô, trên mặt không có chút biểu tình nào, giọng như một đám nham thạch khắc thành pho tượng. Chủ tướng hạ lệnh, kỵ binh chia làm hai nhóm, phía trước dẫn đường, phía sau đoạn hậu. Hàn Canh bỏ xe không đi, chờ mọi người lên đường, mới quay lại nhìn Nguyệt Sương một cái.
Nguyệt Sương muốn tránh cũng không được, không thể làm gì khác hơn là lấy sức làm gan nói:
- Hàn sư huynh!
Thấy trên người nàng hoàn hảo không tổn hao gì, Hàn Canh rõ ràng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng thấy khóe môi nàng co vết máu, Hàn Canh sắc mặt âm trầm xuống. Hắn nhanh như tia chớp vươn tay, chế trụ mạch môn của Nguyệt Sương, chân mày lập tức cau lại.
Phía sau, Túc Vị Ương lắc đầu, không nói một lời giục thú đi về phía trước. Khi thoáng qua, hắn bỗng nhiên bắn từ trong tay áo ra một hoàn thuốc. Hàn Canh giơ tay tiếp được, chưa hết kinh ngạc, Túc Vị Ương đã đi xa...
Hướng bắc đi được mười dặm, mọi người vòng qua một hẻm núi, một cây đại kỳ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt. Cột cờ ba trượng cao cao đứng, phảng phất muốn đâm rách trời cao. Trên tắm vải màu đen của cờ xí viết hai chữ rồng bay phượng múa chữ: Tả Võ. Bên cạnh chú thêm hai chữ nhỏ màu đỏ: đệ nhất
Hoàng hôn, cờ xí khổng lồ phần phật bay múa ở trong gió. Màu đen mặt cờ cùng chữ to máu đỏ trên đó hỏa lẫn nhau, trong im lặng lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều cùng uy nghiêm làm người ta sinh ra cam giác khó tả.
Tả võ quân đệ nhất quân đoàn bố trí doanh trại hoàn toàn bất đồng với quân đội tầm thường. Dưới đại kỳ chính là soái trướng, tọa lạc ở một gò núi hình sống lưng cá, khắp cả quân doanh phía trước phía sau, hay chung quanh nhìn không thấy bất kỳ vật chan phòng hộ nào. Bố trí như thế hoàn toàn là thành lập trên lòng tin đối với chủ soái cường đại. Có thể tưởng tượng, vị Tả võ vệ đại tướng quân này tự tin như thế nào.
Một gã trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ đứng ở dưới trướng, hướng mọi người lạy dài làm lễ.
- Đầu quân Đồng Trạch dưới trướng Đại tướng quân ra mắt Thái Ất chân tông chư vị giáo ngự!
Vừa nói y vừa nhôm thân, thong dong tiếp:
- Đại tướng quân đang đợi ở bên trong trướng. Trong quân tuỳ tiện vô lễ, kính xin chư vị tha lỗi!
- Đồng đầu quân khách khí!
Mọi người làm lễ ra mắt, bọn bốn người Lân Thái Tuyền ngay sau đó đi vao soái trướng, còn lại bọn đệ tử thi theo sau Đông Trạch an bài nghỉ ngoi. Hàn Canh thi lôi kéo Nguyệt Sương có vẻ mặt không tình nguyện ròi đi.
Thấy Trần Tiểu Thiên một thân trang phục hiện đại, Đồng Trạch cũng kinh ngạc. Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:
- Ta là thương nhân lỡ đường, trên đường đi gặp giặc cướp, may mà được Lận chân nhân chứa chấp.
- Vây à...
Đồng Trạch chắp tay nói:
- Hạnh ngộ hạnh ngộ.
Y do dự chốc lát, sau đó nói tiếp:
- Còn dư lại mấy cái lều, xin mời Trần huynh ủy khuất một đêm.
Trần Tiểu Thiên dĩ nhiên không hy vọng khách sạn năm sao xa vời để ngủ qua đêm, có thể không ngủ ở đất hoang đã là nhờ phúc ông bà rồi. Hắn nghe vậy luôn miệng nói cám ơn.
Trải qua bao năm tẩy lễ, các lều bằng da thú chế thành đã lộ ra vẻ cũ kỹ, nhưng được sắp xếp hết sức dụng tâm. Trong trướng không giường, chẳng qua là đặt chăn làm đêm, Trần Tiểu Thiên không có tâm tư quan sát nhiều, tiến vào lều là bặt người ra nằm lên đó.
Ở cái thế giới xa lạ này chỉ được có một buổi chiều, nhưng hắn cảm thấy giống như trải qua một tháng vậy. Trần Tiểu Thiên lúc này đã sớm mỏi mệt không chịu nài, chỉ muốn ngủ một giấc cho no.
Đang khi Trần Tiểu Thiên ngủ mê man lúc, một luồng bạch quang mắt thường khó có thể phát hiện từ trên người hắn lan tỏa ra ngoài, chậm rãi rót vào đất cát phía dưới. Một lát sau, những mầm xanh không ngờ từ từ lú lên. Cùng với sự tiếp xúc với bạch quang trên người hắn tỏa ra ngày càng nhiều, từng cọng cỏ nhanh chóng sinh trưởng, lấy mắt thường cũng có thể nhận ra tốc độ ra lá xanh của chúng.
Trần Tiểu Thiên đối với dị trạng bên cạnh không phát giác gì. Hết thảy kinh nghiệm xế chiều đang tái hiện ở trong mộng: thú nhân hung mãnh, quân đạo sĩ kiên nghị như đá, đánh lộn chem giết, áo giáp bể tan tành, Nguyệt Sương hở ngực, Trác Vân Quân phong tư yểu điệu, Lân Thái Tuyền, Thương Lạc Hiên... Đinh Cường bị tên bắn chết... Còn có hắn, cô linh linh đứng giữa chiến trường đầy thi thể, mỗi một hơi hô hấp vào là hơi thơ tràn đầy khí tức chá người, nhưng rúng động và hưng phấn, rồi một làn hơi ấm lan truyền ở bụng...
- Trần huynh ngủ ngon!
Ngoài trướng, một tiếng cười to khiến cho Trần Tiểu Thiên giật mình tỉnh lại.
Đầu quân Đồng Trạch giẫm chân đi vào, đặt khay trong tay lên trên mặt đất.
Trần Tiểu Thiên lúc này mới ý thức sắc trời đã là ban đêm, ánh trăng như nước lên nhập vào bên trong lều, hiện màn sương bàn bạc.
- Ối chà?
Thấy Trần Tiểu Thiên ngồi bên cạnh đám cỏ rậm rạp, Đồng Trạch không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Trần Tiểu Thiên cũng mê mang, hắn không nhớ rõ mình là ngủ ở trong bụi cỏ, nhưng lúc này cỏ xanh dưới người hắn cao hơn nửa thước, cơ hồ phu lên thân thể hắn. Sững sờ trong chốc lát, Trần Tiểu Thiên nghi ngờ hỏi:
- Trên bình nguyên nay cỏ mọc nhanh như vậy sao?
Đồng Trạch lắc đầu, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Đừng nhìn như vậy. Ta cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra.
- Có lẽ nơi này có nước mạch khác thường.
Đồng Trạch bỏ qua chuyện này, cười nói:
- Trần huynh một đường ở xa tới, chắc là mệt nhọc. Trong quân không rượu, chút đồ ăn, Trần huynh dùng từ từ.
Trong khay làm bằng gỗ này chỉ có một ít chén gạo tẻ, nhưng có hai khối thịt nấu lớn. Có khác chăng là không co muỗng đũa, mà bộ đồ ăn là một chủy thủ bằng đồng dùng để cắt thịt, và một cái chỉa bằng gỗ. Trần Tiểu Thiên ở trên phi cơ uống hai ly cả phê, lúc này đang đói không chịu nỗi, lập tức không chút khách khí bắt đầu ăn.
Cơm và đồ ăn vào miệng, Trần Tiểu Thiên cảm thấy có chút không đúng. Gạo tẻ ăn nhạt nhẽo vô vị, rõ ràng là gạo cũ giữ không biết bao lâu rồi. Hai khối thịt kia không biết là lấy trên thân động vật gì, phân lượng đủ dùng, nhưng vừa thô lại vừa cứng, hơn nữa một chút muối cũng không thêm, hoàn toàn là do nước trắng nấu chín.
Đồng Trạch giải thích:
- Trần huynh chớ trách. Quân ta biên cương xa xôi, đánh đã tháng ba có thừa, rau xanh và gạo đã dùng hết. Chứ gạo tẻ này là tiết kiệm được đó. Ngay cả Đại tướng quân bình thời cũng ít dùng.
Thịt này có phải thịt khủng long cưỡi hồi chiều không? Ngoa lặc cá tào! Trần Tiểu Thiên không biết nên mừng hay nên lo vì lần đầu tiên nếm được món thịt khủng long luộc thế này. Tư vị của nó vừa dai, vừa hôi, còn thua ăn thịt ngựa. Hắn miễn cưỡng ăn vài miếng, liền để dao xuống:
- Đa tạ đồng đầu quân, ta đã ăn no.
Đồng Trạch không có ý rời đi, hắn phất tay áo ngồi xuống trước Trần Tiểu Thiên, hỏi:
- Nhìn tướng mạo Trần huynh, có vẻ cũng là lục triều nhân sĩ?
Trần Tiểu Thiên thầm nghĩ: Đại quân bên ngoài chinh chiến, trong doanh đột nhiên có người xa lạ đến, làm đầu quân, Đồng Trạch nhất định phải xác minh lại lịch của mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.