Trần Tiểu Thiên mở mắt dậy. Hắn nhìn ra cửa sổ, đưa tai lắng nghe, hình như có tiếng còi cảnh sát hụ. Hắn bật cười thảm. Ghom góp hết hồ sơ xin việc và lần bước lên sân thượng của tòa nhà. Hắn không muốn chết, chỉ muốn vứt đi số hồ sơ này, quyết định tuyệt vọng với những công việc mà hắn từng mong mỏi.
Trần Tiểu Thiên thẩn thờ bước lên sân thượng của chung cư, tay ôm theo tập hồ sơ ghi nhận thành quả của hắn sau bảy năm làm việc. Trời đang mưa lất phất, vươn đầy đầu tóc rối bù của hắn, nhưng Trần Tiểu Thiên cứ mặc kệ. Hắn vừa mất việc, và thất bại sau khi phỏng vấn xin việc nhiều nơi. Hắn quyết định vứt bỏ hết tất cả, làm lại từ đầu.
Trời mưa nặng hạt dần. Mưa thấm ướt từng chút một vào tập hồ sơ trên tay Trần Tiểu Thiên. Nhưng hắn vẫn tiếp tục mặc kệ. Hắn tự nhủ: Bảo vệ nó có ý nghĩa gì nữa chứ. Mình sắp sửa vứt nó đi rồi. Vừa nghĩ, Trần Tiểu Thiên vừa bước tới rìa sân thượng.
Một luồng sét nhoáng lên như xé rách bầu trời. Nguy hiểm thật! Một phút giả từ kỹ niệm bảy năm phấn đấu này cũng không có! Hắn giơ tay ra....
- Tiểu tử! Sao ngươi ngu ngốc vậy?
Ngọa lặc cá tào (ngựa bệnh cả tàu).... thằng nào làm ông giật mình vậy? Suýt té lầu rồi thấy không? Ai da, sao cứng người quá vầy nè?
- Tiểu tử! Cha mẹ sinh ra ngươi, ban cho ngươi thể xác thế này, sao người lại nở hủy hoại nó đi? Ngươi có biết cuộc sống quý giá thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-phong-luu/181474/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.