Vừa nói sắc mặt nàng đã đỏ bừng xoay người chạy đi. Trần Tiểu Thiên còn chưa hiểu gì, tiểu nha đầu đã biến mất.
Cái thế giới này quả thật quá điên cuồng, một cô bé nhỏ như vậy mà đã vội vả muốn làm nữ nhân sao?
Nhìn đống cỏ khô lộn xộn, Trần Tiểu Thiên thầm hiểu mình vừa mất đi cơ hội gì, nhưng hắn không hối hận, vì dù sao, cảm giác luân lý ở địa cầu vẫn còn trong con người hắn.
Tiểu tỳ kia rõ ràng cho thấy xuân tâm đã động, nếu như không phải là hắn giả bộ làm người tốt, lúc này hắn đã đem cô nàng nằm lên đống cỏ kia.
Trần Tiểu Thiên là một công dân sống theo luật pháp. Ở cái thế giới xa lạ này, tựa hồ không có cấm kỵ chuyện quan hệ với các cô gái trẻ như vậy, nhưng hắn ngại nếm thử mùi vị cấm kỵ này... Thật là một thế giới hoang đường.
Trời đêm giữa thu, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi đi tới cái thế giới này, Trần Tiểu Thiên đã mất đi thói quen xác định đúng thời gian. Ở dĩ vãng, trong thế giới mà thời gian có thể tùy ý thấy được, chỗ nào cũng biết được thật thoải mái biết bao. Còn ở đây, hắn chỉ có thể dựa vào vị trí mặt trời cùng mặt trăng để xác định đại khái. Thậm chí hắn chỉ biết sự khác nhau của ban ngày cùng ban đêm, buổi sáng cùng xế chiều. Nhìn góc độ trăng sáng, hiện tại đã là sau nửa đêm. Trần Tiểu Thiên suy nghĩ mơn man. Hắn vắt tay lên trán, trong mắt không cảm giác buồn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-phong-luu/1526971/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.