Nửa năm là thời gian đủ cho Trần Tiểu Thiên ngồi tàu biển chở khách chạy định kỳ đi vòng quanh trái đất lữ du những hai lần. Nhưng diễm phụ lại lơ đễnh khi nghe, có lẽ từ Ngũ Nguyên thành đến Nam hoang qua lại hết nửa năm, thời gian cũng không dài.
Diễm phụ cười nói:
- Như vậy thì nửa năm. Nếu như trong vòng sáu tháng ngươi vẫn chưa vê, thiếp thân sẽ làm cho ngươi nếm thử tư vị bỏ trốn.
Nhìn diễm phụ nở nụ cười mê hoặc, Trần Tiểu Thiên không khỏi lạnh cả người. Hắn miễn cưỡng cười nói:
- Phu nhân thật là nhanh nhẹn cương quyết, sát phạt quả đoán.
Diễm phụ cười duyên nói:
- Vậy chúng ta đã bàn định rồi, ngày mai ngươi phải khỏi hành, đi hái Nghê Long tơ cho ta.
Trần Tiểu Thiên mở trừng hai mắt, sau đó giơ ra một ngón tay:
- Làm ăn nếu như tạo ra lợi nhuận, ta muốn chiếm một thành cổ phần.
Diễm phụ phớt giọng cười nói:
- Ngươi muốn cổ phần?
Trần Tiểu Thiên đáp:
- Nếu mọi người hợp tác, dĩ nhiên muốn ích lợi cùng hưởng.
Diễm phụ cười dài:
- Chớ quên, ngươi ở sau cổ còn có dấu vết ấn ký, là đầy tớ thương quán ta. vì chủ nhân làm việc, là bổn phận của đầy tớ. Ngươi là nô tài mới ra mắt được bao lâu, còn muốn cổ phần gì?
Trần Tiểu Thiên biện hộ nói:
- Ta là bị người hãm hại! Bọn chúng mượn danh nghĩa thương quán, lén buôn bán nô lệ riêng tư, chúng ở trên người của ta khắc dấu ấn ký riêng, đối với ngươi căn bản không phải đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-phong-luu/1526967/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.