Ngũ Nguyên thành nằm ở phía đông của đại tuyết sơn. Dòng khí lưu ấm áp từ phía nam thổi qua bị đai tuyết sơn cách trở,nên phía tây rất lạnh. Ngược lại, phía đông của núi khí hâu rất tốt. Khí hậu khác nhau mang đến hoàn cảnh khác nhau. Phía đông nam Tuyết Sơn, khí hậu ướt át, thổ địa phì nhiêu, thích hợp với nông canh, được giới tu sĩ tấn công diệt sạch yêu thú, trở thành chốn thiên đường cho thường nhân sinh sống.
Hai nghìn năm trước, Ngũ Nguyên thành được dùng làm cứ điểm cho quân đội tu sĩ và nhân gian. Thành nằm chăn ngay cửa ải nhỏ hẹp thông hướng qua phía Tây vẫn còn là thiên đường của yêu thú. Tiếp theo đo, thương nhân từ khắp nơi nói gót tới, mang đến vô số hàng hóa cùng kim tiền, đồng thời cũng đem hàng hóa đặc sàn, da thú, dược thào, chiến thú và các đặc sản Tuyết Sơn chở về đất liền. Hôm nay, quân viễn chinh đã giải tan, chỉ lưu lại một số ít trấn thu, tòa thành thị này cũng bảo lưu lại.
Ngũ Nguyên mặc dù là một tòa thành thị, nhưng đối với lục triều mà nói, nơi này chẳng qua là đất biên thùy hoang dã, vô luận là trên danh nghĩa hoàng đế nhà Tần thống lình, hay là tu chân gia tộc thực tế nắm quyến sinh sát nơi này. Nguyên nhân là nơi nay quá xa so với nội lục, trong khí đó tư nguyên cho tu chân giới đã cạn kiệt, chẳng còn lại gì quý trọng.
Tuy nhiên, nếu xét về ý nghĩa quân sự, Ngũ Nguyên thành chỗ chỗ xung yếu. Hàng năm khi mùa đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-phong-luu/1526953/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.