Trên đường đến ngọn chủ Phong Băng Sơn hai người gặp qua biết bao nhiêu yêu thú, nhưng thủy chung vẫn chưa thấy được tung tích của Tuyết Liên.Trong Băng Sơn bao la bát ngát này đúng như là mò kim đáy bể.
Lâm Lan luôn như chú chim nhỏ nhắn linh hoạt, líu lo,hết chạy đông ngó tây,thấy thứ gì lạ mắt là đòi hắn dẫn đến coi cho bằng được.Đối với cô bé nhỏ nhắn khả ái hiếu động này hắn chỉ biết cười khổ, bất đắc dĩ làm hộ hoa sứ giả cho nàng.Tuy mới gặp nhau chưa lâu nhưng hai người thân nhau cứ như thân huynh muội ruột.Bên cạnh giai nhân đấy, nhưng ruột gan hắn cứ thấy bất an,với tu vi của hai nàng thì nguy hiểm không quá lớn nhưng nỗi bất an trong lòng khiến hắn rất khó chịu.
Chợt...
Hắn khựng lại,cảm giác có đôi mắt từ hư vô đang dòm ngó hắn,thân ảnh hắn chợt lóe lên xuất hiện ngay bên cạnh Lâm Lan,một tay ôm lấy eo nhỏ phóng vút đi.
Oành....
Một khối băng nhọn hoắt đâm thẳng xuống chỗ hai người vừa đứng khiến bụi đất với tuyết bay tán loạn.Lâm Lan chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy lao vút đi,đợi khói bụi dần tan mới run rẩy nép mặt vô ngực hắn.
Tản linh thức ra dò xét xung quanh, Thiên Kiệt mỉm cười phóng vút lên đỉnh núi cao chót vót dựng đứng trước mặt.
_"Chậc....xem ra vận khí không tồi..."" Lúc này Lâm Lan mới hé mắt ra nhìn, cảnh vật trước mắt khiến nàng ngây ngốc.Một bông Tuyết Liên tam sắc mọc cheo leo trên đỉnh một cây trụ Băng trong suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-linh-song-nguyet/1465361/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.