Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Yên tĩnh..... tịch mịch Vì để chắc chắn cho chuyến đi xa, thế giới bên ngoài đầy mới mẻ, nguy hiểm không thể đoán trước được, nên hắn bắt buộc hai nàng bế quan tu luyện Tu luyện không quản thời gian.
Thấm thoát đã hai năm. Cảm giác được linh lực dao động mãnh liệt.Một luồng linh khí trắng-đỏ khổng lồ xoay chuyển trên bầu trời.Ánh sáng chói lòa không ngừng xoay chuyển đan xen vào nhau,rồi chợt lóe lên biến mất để dần dần hiện ra hai bóng hình kiều diễm xinh đẹp. Hai thân ảnh chớp cái đã đến trước mặt hắn.
Nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên của hai nàng, hắn mỉm cười.
_" Chúc mừng hai nàng.... ài.." hắn dang vòng tay muốn ôm hai nàng vào lòng.
Đáp trả lại hắn là hai khuôn mặt lạnh băng.
_"Ách....các nàng làm sao thế?" Hắn ngơ ngác, đừng nói là các nàng quên mất mình là ai đấy nhá.
Bất ngờ một tia sáng màu đỏ lóe lên,một thân ảnh giơ chưởng hướng lồng ngực hắn nện xuống.
Biến cố bất ngờ làm Thiên Kiệt giựt mình bối rối, nhưng rất nhanh hắn nhận thấy nét khác thường trong ánh mắt của nàng. Hắn khẽ mỉm cười, tán đi vòng bảo vệ linh lực quanh thân.
Ầm.....
Một chưởng đánh bay hắn, xuyên thủng ngọn Linh Phong xuống dưới, nơi hắn va chạm, cây cối hai bên gãy rạp ngả nghiêng. Tả thì lâu nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt.
_"Đồ...vô.." Chưa kịp trách móc hết câu,Huyết Nguyệt Ảnh Vũ vội che miệng hét lên _"Thiên Kiệt......"hai nàng hét lên,lao nhanh xuống dưới.
Xung quanh cây cối, đất đá văng tung tóe,một cái hố rộng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-linh-song-nguyet/1465355/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.