Khi tỉnh lại bên cạnh đã không còn một bóng người.
Toàn thân đau nhức như bị một tảng đá lớn nghiền qua, Kỷ Viên ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động đậy nổi, nằm đờ ra hồi lâu, mới chậm rãi hồi thần, đảo mắt, đánh giá tình hình bốn phía.
Diệp Quân Trì làm được một nửa liền bế hắn rời khỏi cái nơi toàn xác dưới mặt đất kia, bây giờ hắn đang nằm trong bụi cỏ, trên người là một tấm áo khoác dính đầy máu, cách đó không xa có dòng suối chảy róc rách.
“Hệ thống… Diệp Quân Trì đâu rồi?”
“Không thấy.” Hệ thống vừa online cũng ngơ ngẩn.
Kỷ Viên suy tư một lát, gian nan chống tay ngồi dậy, không khỏi đau đớn hít một hơi khí lạnh, run run hỏi hệ thống: “Ta có phải là đã chết rồi không?”
Hệ thống có hơi đau lòng: “Ngoan, vẫn còn sống. Cảm thấy thế nào rồi?”
Nước mắt Kỷ Viên lập tức rơi xuống, thực sự rất đau: “Cảm giác sống không bằng chết…”
Hạ thân dính dớp, mùi máu trộn lẫn với tinh dịch mơ hồ bốc lên, Kỷ Viên hoàn toàn không dám nhìn bộ dạng của mình lúc này, hắn cắn chặt răng, đỡ thân cây bên cạnh đứng dậy, nhất thời cảm thấy có thứ gì đó theo đùi chảy xuống.
Kỷ Viên: “…” Mẹ nó, mặc kệ Diệp Quân Trì phát điên cái gì, lần này trở về hắn nhất định phải im lặng làm tăng nhân vài năm, dám chạm tới hắn lần nữa sẽ trực tiếp cho hệ thống xẻo trym cho mà xem.
Suối nhỏ ở ngay gần đó, Kỷ Viên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lieu-vi-kinh/3068361/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.