Người áo đen đứng sừng sững bất động, chỉ là bàn tay nắm kiếm không tự chủ được mà nắm lại thật chặt.
Ánh mắt Triệu Bất Thần phức tạp, bước lên phía trước một bước muốn nhìn mặt người áo đen, lại bị người kia nhẹ nhàng né tránh.
Không cần nhiều lời, dù là né tránh hay là để mặc Triệu Bất Thần nhìn, người áo đen cũng đã giấu đầu hở đuôi.
Sắc mặt Triệu Bất Thần lập tức trở nên khó coi.
Kỷ Viên nhấp nhấp đôi môi không chút huyết sắc, tiếp tục nói: “Con trai của Minh chủ chính đạo, sao lại có thủ đoạn của Ma tộc, lại còn thân mật với Giang gia chủ như vậy?”
Diệp Quân Trì thoải mái dựa vào lòng Kỷ Viên, cười tủm tỉm phụ họa: “Mọi người đều nói Vân đại công tử hiếu thuận khiêm tốn, A Viên, ngươi nói thử xem, đây có phải là mệnh lệnh của Minh chủ đại nhân không?”
“Khó nói.” Trong lòng Kỷ Viên có chút buồn cười, vỗ nhè nhẹ lên lưng Diệp Quân Trì, nhẹ giọng nói, “Ngươi đang bị thương, đừng nói nhiều.”
Diệp Quân Trì để ý thấy trên cổ áo hắn có vết máu, nhíu mày: “Chúng làm ngươi bị thương?”
Vừa rồi hắn bị Triệu Bất Thần phát tiết dùng tay đấm chân đá tới đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, hoàn toàn không còn tinh lực chú ý tới Kỷ Viên bên kia.
“Không đâu, là máu của ngươi.” Kỷ Viên mặt không đổi sắc mà lắc đầu, lại ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt u lãnh, “Triệu gia chủ không nghĩ tới chuyện, vì sao đường đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lieu-vi-kinh/3068332/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.