“Diệp Thượng Nguyên?”
Vân Thừa từ trên cao nhìn xuống Kỷ Viên, trong tay vẫn còn đang cầm trường kiếm, trên mặt mang theo vẻ chần chờ, hiển nhiên không hiểu nổi vì sao người như Diệp mỗ nằm trong top mười đại hội tiên kiếm lại bị một thụ yêu hèn yếu cuốn lấy.
Kỷ Viên mặt không đổi sắc phủi rễ cây trên người xuống, thuận tiện giải cứu Hồi Trì thoát ra khỏi lũ rễ cây đã mất đi yêu lực, thầm nói xin lỗi trong lòng.
Ôm chặt Hồi Trì, trong lòng Kỷ Viên cảm thấy kiên định hơn nhiều, nhíu mày ngẩng đầu đối diện với Vân Thừa một lát rồi rũ mắt: “Nhất thời mất cảnh giác.”
Vân Thừa một chút ấn tượng với hắn cũng không có, người này rõ ràng không lâu trước đây còn đẩy hắn lên võ đài của đại hội tiên kiếm, nói nói cười cười luôn tỏ ra đã biết thân phận thật của hắn, luôn mang theo ý uy hiếp, mà giờ đây chưa được bao lâu, đã thay đổi thành người khác.
Vân Thừa cũng không quá hoài nghi, hắn cười, giơ tay ra trước mặt Kỷ Viên: “Diệp đạo hữu, trong mật địa hung hiểm, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi?”
Kỷ Viên mặt không biểu cảm: “Không cần.”
Bị cự tuyệt thẳng thừng, Vân Thừa thật ra cũng không để ý lắm. Vốn dĩ chỉ thuận miệng mời một câu, dù sao ở nơi này, không đáng tin nhất chính là người, huống chi còn là người xa lạ.
Hắn gật đầu đang định đi, đầu bỗng nhiên đau đớn.
Đầu như bị cưỡng chế rót thứ gì đó vào, đau đớn vô cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lieu-vi-kinh/3068317/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.