Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân Trì, Kỷ Viên lại có thể nhìn ra từ vẻ mặt của nữ tu đối diện, sát ý trong lời nói của Diệp Quân Trì là sự thật, hắn không nghi ngờ gì rằng ngay sau đó Diệp Quân Trì sẽ ra tay giết ả.
Nữ tu sắc mặt trắng bệch, cơ thể cứng đờ chôn chân tại chỗ, tựa như chỉ nhấc một ngón tay lên cũng không được, ánh mắt quay cuồng sự sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn. Trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, ả có thể nhìn ra nam tử đeo mặt nạ mới xuất hiện này chỉ cần hơi động ngón tay một chút là có thể tước mạng ả.
Ánh mắt Diệp Quân Trì lạnh băng, ngón tay thon dài thu lại, chậm rãi xoa xoa vết cắt nhỏ trên má Kỷ Viên, giọng nói không gợn sóng: “Có đau không?”
Tim bởi mùi hương tùng quen thuộc thanh đạm bao quanh mà đập nhanh hơn bình thường, Kỷ viên khẩn trương tới nói không nên lời, lắc đầu, dừng một chút mới nghèn nghẹn mở miệng: “Không đau.”
Diệp Quân Trì mặt không biểu cảm: “Nhưng mà ta đau.”
Dứt lời, từ trên mặt đất đột nhiên có một mảnh kiếm nhỏ bay lên, vun vút bay qua, nhanh như chớp. Nữ tu kia trừng to mắt, há mồm không biết là muốn kêu cứu hay chửi bậy, ngay sau đó trên gò má trắng nõn của ả nhiều thêm hai vệt máu đỏ.
Vết thương lan rộng ra, giống như hai con rết máu đột nhiên nổ tung trên mặt ả. Lời còn chưa ra khỏi miệng đã lập tức biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lieu-vi-kinh/3068298/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.