*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Viên hấp hối giãy giụa: “… Thụ thụ bất thân.”
Diệp Quân Trì nhàn nhạt đáp: “Ngươi cũng đâu phải nữ tử.”
“Ta không phải là nữ tử, thế nên vì sao ngươi cứ dùng thái độ thân mật như vậy.”
Hôn rồi ôm, chăm sóc tới quá phận, chỉ là bị máu của hắn ức chế, ân tình trước kia cũng không hẳn là ân tình, sao cứ phải làm như vậy?
Diệp Quân Trì bị Kỷ Viên nói tới sửng sốt.
… Đúng vậy, vì sao lại muốn chăm sóc cẩn thận, thân mật ái muội đến vậy?
Trước kia hắn chính là muốn làm gì thì sẽ làm như vậy, chưa từng suy nghĩ lí do sâu xa vì sao.
Hai người trầm mặc một lát, Diệp Quân Trì bỗng buông lỏng tay, người bế cả nửa tối bỗng nhiên rời khỏi lồng ngực, một cảm giác thật trống rỗng mất mát.
Kỷ Viên không đề phòng, mông chào hỏi mặt đất, suýt đã rơi nước mắt, mắng thầm trong lòng vài tiếng, vô thanh vô tức đứng lên chuẩn bị về phòng mình. Mông thực sự rất đau, Kỷ Viên di chuyển chậm rì rì, lại nghe thấy sau lưng có tiếng cởi y phục sột soạt, sau đó là tiếng nước ào ào.
Tay vừa chạm vào cửa, phía sau đã vang lên giọng nói trầm thấp biếng nhác: “Lại đây.”
Kỷ Viên cũng không định bận tâm tới Diệp Quân Trì, mông hắn nở thành bốn cánh hoa rồi, trong lòng uỷ khuất tới muốn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lieu-vi-kinh/3068290/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.