Tấn Hà thuộc vùng sông nước, theo như lời hệ thống giới thiệu với Kỷ Viên, thì không khác với Giang Nam ở thế giới kia là bao.
Dương Ninh cách Tấn Hà thật sự quá xa, cơ thể Kỷ Viên cũng không chịu nổi việc cưỡi kiếm cả ngày, mà Diệp Quân Trì cũng không vội, Kỷ Viên cũng không lo, thương lượng một chút, tối nay nghỉ ngơi trong khu rừng này, ngày mai sẽ rời khỏi núi Thừa Dương rồi sẽ suy xét xem nên mua ngựa hay là đi thuyền.
Cuối hè, tìm củi để đốt không khó, Diệp Quân Trì tiện tay nhóm lửa, hai tay duỗi ra kê sau đầu, thản nhiên tựa lên thân cây, liếc Kỷ Viên một cái, thần sắc miễn cưỡng: “Đi tìm cái gì ăn đi.”
Kỷ Viên liếc mắt nhìn rừng cây tối đen, chỉ cảm thấy tất cả yêu ma quỷ quái gì cũng đều không hề có ý tốt, đang nhìn về phía bên này, nhất thời rợn hết cả người, bất động thanh sắc tới gần Diệp Quân Trì hơn một chút, rũ mắt nhìn đống lửa, cứ như không nghe thấy gì.
Diệp Quân Trì cười: “Quên mất ngươi sợ quỷ, cứ như tiểu cô nương ấy.” Kỷ Viên duy trì chút quật cường cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi: “… Ta không sợ.”
“Ồ.” Diệp Quân Trì gật đầu, khép hai mắt lại, hàng lông mi thật dài thản nhiên tạo ra một cái bóng ngay trước mắt, tựa như đang mệt mỏi: “Vậy thì đi đi, đánh một trận, ta hơi đói rồi.”
Kỷ Viên: “…”
Hệ thống nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Nguyên chủ không hề sợ quỷ.
Hệ thống đã đủ khoan dung, Kỷ Viên chỉ có thể kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lieu-vi-kinh/136311/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.