Hệ thống nhớ lại nhiệm vụ làm lần trước một chút, cái bộ dáng khi Kỷ Viên chạy tới núi sau Ma cung vào buổi đêm khuya khoắt, rồi lại nhìn nhìn bộ dáng run rẩy như gà con của hắn bây giờ, lặng im.
Một lúc lâu sau, hệ thống nói: “Ngươi không phải là một thanh niên tốt xã hội chủ nghĩa luôn đắm mình trong vầng sáng của chủ nghĩa duy vật sao?”
Kỷ Viên đáp: “Câm miệng, cảm ơn.”
Trong lòng hắn run rẩy như cầy sấy, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt lạnh băng như trước thật chuyên nghiệp, con ngươi nhạt màu chuyển sang nhìn Diệp Quân Trì, trầm mặc lại như đang khiển trách.
Diệp Quân Trì cực mẫn cảm cảm nhận được điều gì đó: “Ngươi đang sợ đấy à?”
Kỷ Viên mấp máy môi, cúi đầu.
Trong đôi mắt của Diệp Quân Trì khó có khi lại lóe lên ý cười chân thật, hắn tùy tiện vỗ vỗ lên bia mộ, nói: “Chỉ là người chết mà thôi, còn không phải là do ngươi làm hại, sợ gì chứ?”
Kỷ Viên mặt không đổi sắc, “Đào mộ gã lên, ngươi không sợ sẽ nằm mơ thấy gã?”
Nghe nói người đột tử đều có oán khí rất nặng, sau khi chết đều sẽ biến thành ác quỷ, thế giới này lại huyền dị như vậy, nói không chừng có quỷ thật…
“Mơ thấy thì đã sao?” Diệp Quân Trì có phần kinh ngạc, “Gã đánh thắng được ta?”
Kỷ Viên nghẹn lời không biết nên nói gì: “…” Thật giỏi.
Diệp Quân Trì nghe ra ý trong lời nói của Kỷ Viên, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm Kỷ Viên một lát, ôm bụng cười to: “Ngươi… không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lieu-vi-kinh/136309/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.