Huy lúc này cũng chẳng biết nói gì, cổ họng nó khô ran lại, miệng cứng đơ không nói nên lời. Người đàn ông trước mặt nó là một thần thoại, một vị cổ thần sáng thế của dân tộc Việt và là tổ tiên của trăm vạn họ. Cảm giác của Huy lúc này là hồi hộp, xen lẫn chút kính nể và sợ hãi trước người đàn ông này. Ngoại hình của Lạc Long Quân càng có phần bí ẩn khiến Huy lo lắng hơn.
Lạc Long Quân đang ngồi một trên một chiếc toạ kỷ bằng đá, lưng tựa vào thành ghế, ánh sáng heo hắt từ vùng bóng tối xung quanh không đủ để Huy nhìn rõ mặt ông ta, trừ đôi mắt sáng quắc lên đầy thần khí. Ông ta tuy ngồi trên toạ kỷ nhìn uy nghi nhưng Huy cảm thấy có gì đó không ổn, đôi tay ông ta bám chặt trên hai thanh tay cầm ghế điểm xuyết đầu rồng tinh tế, nhưng có vẻ như nó bị bó chặt bởi cái gì đó. Lạc Long Quân thấy Huy nhìn chăm chăm vào đôi tay mình, ông ta bất ngờ cười lớn:
_ Haha, nhận ra rồi à?
_ Ngài…bị trói?
_ Bổn vương tuy tự do, nhưng thật ra là chẳng tự do! Ta bị trói buộc trên chiếc long kỷ này!
_ Ngài….có cần….con giúp mở ra không?
_ Không cần! Thật ra mi đã giúp bổn vương mở ra 2 lần rồi, mi nhớ chứ?
_ A……
Hai lần mà Lạc Long Quân nói, một lần là Huy suýt bị con Diệu giết khiến Lạc Long Quân phải xuất hiện cứu mạng nó. Lần thứ hai là đích thân Huy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep/2003363/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.