“Phu quân à, chàng vẫn không hài lòng sao?” Thẩm Diên dựa sát vào một chút, thử hỏi.
Bùi Dực nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập bi thương, “Nàng gạt ta.”
Thẩm Diên hơi khó hiểu: “Thiếp đã lừa gạt phu quân hồi nào?”
Nàng vẫn chưa nhận ra người đàn ông trước mắt là Bùi Dực kiếp này, chỉ cho rằng hắn vẫn còn đang không vui vì chuyện xảy ra đêm qua.
Bùi Dực nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu khó nén bi thương: “Nàng đồng ý với ta, ta để y ra ngoài, nàng sẽ gả cho ta, bái đường thành thân với ta, nhưng nàng lừa gạt ta.”
Vừa rồi hắn tỉnh lại nhìn thấy hai người trần truồng với mùi xạ hương nồng nặc tỏa ra trong phòng, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Nhưng tân lang hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc lại không phải hắn.
Bùi Dực trầm giọng chất vấn Thẩm Diên, lời nói tràn đầy chua xót và ấm ức: “Cái bình sứ nhỏ ta cho nàng đâu, vì sao không đút y uống thuốc? Nàng rõ ràng đáp ứng ta chỉ để y ra ngoài nửa ngày,vậy mà lại để y làm tân lang cả ngày.”
Đôi mắt đen láy của người đàn ông ngập tràn bi thương chưa tiêu tan, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, bình tĩnh nhìn nàng như vậy. Thẩm Diên bị hắn làm cho choáng váng, trong lòng sững sờ một lát.
“Ta… Ta…” Nàng gục đầu xuống, ánh mắt né tránh, xoắn ngón tay giống như đứa trẻ làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta đã quên.”
Chỉ là một chuyện bái đường và động phòng bình thường mà thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep-lam-thiep-hau-kiep-lam-the/1773694/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.