Thẩm Diên nhặt áo ngoài dưới đất lên rồi khoác ở trên người, nàng lấy ra thư hòa ly từ trong ngăn kéo ra rồi đưa tới trước mặt Bùi Dực: “Ngươi xem, đây là ngươi viết thư hòa ly.”
Bùi Dực nhận lấy thư hòa ly thì cẩn thận nhìn, chữ viết phía trên rất quen thuộc, thật sự là chính chữ viết của hắn.
Tên của hắn, hắn viết ba mươi năm, dưỡng thành thói quen đặc biệt, đầu bút lông sâu sắc có cá tính riêng.
Chữ ký kia thật sự là viết giống như đúc, lực đạo đặt bút không khác gì mấy.
Còn có dấu ấn riêng màu đỏ góc phải bên dưới kia càng làm cho Bùi Dực tin tưởng đây là chính hắn viết thư hòa ly.
Ấn riêng của hắn chưa từng nói với bất luận kẻ nào đặt ở nơi nào, ngay cả bà nội cũng không biết.
Ngoại trừ chính hắn, căn bản sẽ không có ai biết hắn giấu ấn riêng ở ngọc bội mang trên cổ.
Bùi Dực xoa huyệt Thái Dương căng đau, cố hết sức nhớ lại bản thân viết hòa ly thư khi nào.
Trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ, dưới ánh nến mờ nhạt, hắn chấp bút lông ngồi ở bàn trà viết hòa ly thư trước. Sau khi viết xong, hắn đi đến mép giường ôm Thẩm Diên vào lòng rồi hôn nàng.
Bùi Dực kinh ngạc mở mắt ra, hắn nhìn bàn tay mình, khó có thể tin.
Dường như hắn thật sự viết thư hòa ly.
Nhưng vì sao hắn muốn hòa ly?
Hắn nhớ không nổi nguyên do.
Bùi Dực nhìn thư hoà ly giấy trắng mực đen, đột nhiên hơi phiền muộn. Hắn dùng sức xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep-lam-thiep-hau-kiep-lam-the/1773665/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.