Chương trước
Chương sau
Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực nhìn xuống đã thấy trên thân thể trắng nõn của Thẩm Diên phủ kín vệt đỏ loang lổ.
Đôi tay nàng bị trói chặt dựng thẳng trên đầu, cơ thể nhỏ xinh bị thân thể cường tráng của hắn đè ở dưới thân, không có tự do cử động, dáng vẻ chịu khổ bị chà đạp.
Trong lòng Bùi Dực thương tiếc, lập tức cởi bỏ mảnh vải trên cổ tay Thẩm Diên, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng hôn lên khóe môi của nàng.
Hắn dùng tay tự cho mình một bạt tai, nói với vẻ tự trách: "Diên Diên, ta là thằng tồi, lại để nàng chịu uất ức, nàng đừng khóc, nếu không vui thì đánh ta."
Hồn phách kiếp trước và hồn phách kiếp này của Bùi Dực đang trong giai đoạn dung hợp, vừa rồi "Bùi Dực" kia làm mọi thứ, hắn đều có thể rõ ràng cảm nhận được.
Nhưng bởi vì hồn phách của hắn quá mức yếu ớt, phải dựa vào ý chí mạnh mẽ mới có thể cướp đoạt thân thể, tranh giành quyền chủ động.
Vừa rồi, thấy Thẩm Diên khóc thống khổ đến như thế, trong lòng hắn đau nhói, không đành lòng để "Bùi Dực" kia tiếp tục tra tấn nàng nên thừa dịp hắn không chú ý, chui qua khe hở, đoạt thân thể lại đây.
Bởi vì Bùi Dực quá mức tự trách, còn đang không ngừng tự tát vào mặt mình. Vừa rồi máu mũi chảy ra còn chưa lau khô vì bị hắn đánh mà chảy tiếp ra, đầy mặt đều là máu.
"Ngu ngốc." Thẩm Diên không đành lòng, nàng đè tay Bùi Dực lại, ngăn cản hắn: "Đừng đánh, thiếp biết vừa rồi người ức hiếp thiếp không phải chàng."
Sống hai đời, Thẩm Diên vẫn có thể phân biệt ra Bùi Dực kiếp trước kiếp này.
"Diên Diên, nàng không tức giận ư?" Bùi Dực nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Diên cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng chà lau máu mũi trên mặt hắn, buồn bực nói: "Đương nhiên tức, nhưng thiếp lại không phải tức chàng."
Bùi Dực nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, trong lòng lướt qua một niềm vui sướng. Bây giờ e là nàng đã buông bỏ thù hận kiếp trước, cho nên không giận hắn.
Hắn lui ra sau, chậm rãi rút gậy th*t chôn sâu trong cơ thể của Thẩm Diên ra, "tách" một tiếng, quy đầu to lớn thoát khỏi cái động chật hẹp. Mật huyệt của nàng lộ ra một cái lỗ nhỏ, chảy ra một dòng dâm thuỷ trong suốt.
"Bùi Dực" vừa rồi đang nổi nóng, chỉ lo đánh vào mông Thẩm Diên nên còn chưa bắn tinh.
Hiện tại vật nam tính kia cứng ngắc, ướt dầm dề, sung huyết sưng to, màu sắc sang tím, nhu cầu cấp bách là giải tỏa.
Nhưng Bùi Dực không muốn tra tấn Thẩm Diên nữa, hắn đè nén thở dốc một tiếng, cắn răng áp xuống dục vọng trong thân thể, ôm Thẩm Diên trở mình rồi để nàng tựa vào trên người mình. Hắn đi kiểm tra cái mông của nàng.
Bờ mông trắng nõn của nàng che kín vệt màu đỏ, mông sưng đỏ, thật đáng thương.
Bùi Dực cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mông Thẩm Diên, đau lòng hỏi: "Còn đau không?"
"Đau." Thẩm Diên cắn môi dưới, oán hận nói: "Thiếp muốn hòa ly với hắn, chàng giúp thiếp viết văn thư được không?"
Ánh mắt Bùi Dực khẽ thay đổi, nếu hòa lu, vậy Thẩm Diên cũng không phải thiếp của hắn, ràng buộc giữa bọn họ càng ngày càng ít.
Thẩm Diên thấy hắn không lên tiếng, nàng ngẩng đầu lên hôn môi hắn, nũng nịu nói: "Nếu không hòa ly, lần sau chàng không ở đây, hắn lại muốn đánh thiếp, thiếp đây và đứa bé trong bụng lại nguy hiểm. Chàng lại không phải không biết lúc bản thân còn trẻ, làm chuyện đó, căn bản không biết nặng nhẹ, tình hình vừa rồi chàng cũng thấy rồi đó, thiếp khó chịu."
"Ta..." Bùi Dực vẫn hơi do dự, Thẩm Diên bây giờ đang mang thai con của hắn, nếu nàng được tự do, mang theo con chạy, hắn cũng không có cớ để bắt nàng trở lại.
Hắn vẫn luôn giữ im lặng, Thẩm Diên đảo mắt, thoáng nhìn con rồng bên dưới đang cứng ngắc.
Nàng chịu đựng đau đớn trên mông, mở ra hai chân, ngồi ở trên đùi hắn, đỡ hàng họ thô dài gắng gượng nhắm ngay cái miệng nhỏ ướt át của mình, chậm rãi ngồi xuống.
Òm ọp một tiếng, quy đầu cực lớn phá vỡ hai miếng sò no đủ, chen vào hoa huy*t.
Thẩm Diên nhíu mày, chịu đựng sưng ê ẩm trong huyệt, cái mông tiếp tục ép xuống, hàng họ dày cộp đẩy ra thịt non mềm khít khao, chậm rãi đẩy vô trong.
Thẩm Diên liên tiếp hít vào, mở rộng hai chân, không ngừng đè xuống, chậm rãi nạp củ khoai to thô dài vào trong cơ thể.
"Ư..."
"Hừ..."
Khi nguyên củ khoai thô dài đều nhét vào trong, hai người đều nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Thẩm Diên là bị gậy thô dài của hắn nhét đầy, căng ra khó chịu, rên rỉ ra tiếng.
Bùi Dực là bị mật huyệt chật chội của nàng cắn sảng khoái cực kỳ, rên rỉ ra tiếng.
Thẩm Diên phe phẩy mông, phun ra nuốt vào hàng họ thô to của hắn, ngửa đầu mút hôn lên khóe môi của hắn, nũng nịu nói: "Tướng công, thoải mái không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.