Editor: Mứt Chanh Bùi Dực đang hưng phấn, hắn thật sảng khoái, đâu cần biết nàng có thể ăn được cây gậy bự phía dưới của hắn hay không, chỉ dùng sức nhét vào, xỏ vào đến mức khiến hai chân nàng run lên, d*m thủy chảy ròng. "A a... Tướng gia, nhẹ chút, thiếp thân chịu không nổi..." Thẩm Diên mang thai nên cơ thể đặc biệt mẫn cảm, bị hắn xoạc vài lần đã cảm giác khoái cảm dưới thân thay nhau nổi lên, cả người bay bổng, cơ thể không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng. Bùi Dực cũng sắp bắn rồi, hắn nâng cái mông vểnh tròn trịa của Thẩm Diên lên, nhún phần hông, nhanh chóng đưa đẩy vài chục cái, cuối cùng cắm tới đáy thật sâu rồi đặt ở cửa động nhỏ hẹp, phun ra một luồng dịch trắng đặc sệt. Bùi Dực ôm cơ thể run rẩy của Thẩm Diên nằm nghiêng trên giường, quả chuối to còn đang chôn sâu ở trong cơ thể nàng, hưởng thụ lúc nàng lên đỉnh đoá hoa mấp máy co rút lại mang đến khoái cảm. Hai người dồn dập thở dốc, một lát sau, Bùi Dực đứng dậy, rửa sạch bên dưới mình rồi cũng thuận tiện giúp Thẩm Diên lau sơ dịch trắng đặc sệt bên chỗ cửa động của nàng. Nếu lúc trước, sau mỗi lần Bùi Dực xong việc đều trực tiếp mặc quần áo chạy lấy người. Từ sau khi Thẩm Diên mang thai, hắn quan tâm con trai, sợ cơ thể Thẩm Diên không thoải mái, liên lụy con của hắn cũng không thoải mái cho nên thuận tiện giúp nàng rửa sạch một chút. Bùi Dực đi rồi, Thẩm Diên mới bớt đau. Tối nay tướng gia tựa như đặc biệt dũng mãnh, cũng không biết có phải uống thuốc gì hay không, làm cho nàng đều chống đỡ không được. Sau cuộc ân ái đầy kích thích này, giữa hai người tựa như không có gì thay đổi. Nhưng nàng nằm ở trên giường rên rỉ quyến rũ, dáng vẻ cặp mắt mê ly ngẫu nhiên hiện lên trong đầu Bùi Dực. Hắn có khi duyệt công văn, xử lý chính vụ, trong đầu không thể hiểu được sẽ hiện lên gương mặt nhỏ của Thẩm Diên. Xinh đẹp ngọt ngào, quyến rũ động lòng người, đoan trang nhã nhặn, thậm chí là khô khan không thú vị. Bùi Dực cảm thấy bản thân có cử chỉ điên rồ, vì sao hắn sẽ nghĩ đến người phụ nữ kia chứ? Thậm chí, có khi ở trong phủ tản bộ, hắn đi tới đi lui lại không tự chủ được đi tới thiên viện. May mắn, mỗi lần hắn đều dừng cương trước bờ vực, còn chưa bước vào trong viện đã kịp thời quay đầu lại, nhưng thật ra không có người phát hiện hắn đã tới. Ngày hôm đó, sau buổi trưa, Bùi Dực xử lý xong chính vụ lại không tự chủ được đi đến trong thiên viện. Hắn mới vừa bước vào trong thiên viện thì lập tức lấy lại tinh thần, muốn xoay người rời đi. Lúc này, nàng mềm mại ưm một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của hắn. Bùi Dực nhìn vào trong viện lại thấy nàng cuộn tròn ở ghế xích đu ngủ thiếp đi. Thời điểm này là cuối mùa hè và thời tiết chuyển sang mát mẻ hơn vào tháng Bảy. Thấy nàng ngủ ngoài trời, Bùi Dực nhíu mày, hắn sợ đứa bé trong bụng cảm lạnh nên vào nhà lấy cái chăn nhỏ ra đắp lên cho Thẩm Diên. Dáng vẻ lúc ngủ của Thẩm Diên có hơi ngây thơ, Bùi Dực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp và động lòng người của nàng một lúc. Thẩm Diên vừa mới cập kê không bao lâu, trên người còn mang theo vài thói quan khi còn bé. Khi nàng ngủ thích chu cái miệng lên. Bờ môi nàng căng mọng, hình dáng thanh tú màu hồng phấn, rất là hấp dẫn. Ánh mắt của Bùi Dực hơi mù mịt, hắn không tự giác mà nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến lại chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của nàng. Cánh môi của nàng rất mềm, rất ngọt, Bùi Dực ngậm lấy cánh môi mềm kia mút mút. Hắn còn chưa kịp cảm nhận được vị ngọt trong đó thì trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng gọi. "Di nương, di nương người ở nơi nào?" Bùi Dực nhảy dựng, lập tức buông Thẩm Diên ra, vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi sân. Hắn đi rất gấp với sắc mặt hoảng loạn, giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo hắn. Bây giờ hắn lấy lại tinh thần, trong lòng rất là hối hận, vừa rồi bản thân đang làm gì thế? Vì sao muốn hôn người phụ nữ kia? Mấy ngày gần đây hình như hắn không bình thường, chẳng lẽ là có người hạ chú thuật gì đó ở trên người hắn ư? Hắn phải cách nàng xa chút, chú ý đường đi nước bước của nàng. Sau ngày ấy, Bùi Dực sợ tới mức không dám đến gần thiên viện chút nữa, hắn sợ bản thân lại làm ra hành động không bình thường gì đó. Mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn hơi khác thường. Khi dùng bữa, ánh mắt xéo qua thỉnh thoảng quét về phía Thẩm Diên. Thấy trên mặt nàng không có gì dao động, nghĩ đến hành động hoang đường ngày ấy của hắn hẳn là không bị ai phát hiện. Hành vi khác thường của Bùi Dực đột nhiên biến mất vào lúc công chúa Chiêu Dư trở về. Trái tim thanh xuân của hắn một thời còn đang đâm chồi nảy lộc bỗng lặng đi khi nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn đã hơn mười năm mong nhớ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]