Editor: Mứt Chanh Tô Hành Chỉ xoay hắn lại đây, phát hiện cặp mắt của người đàn ông nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt chính là chồng trước của Thẩm Diên. Đối với tình địch, Tô Hành Chỉ hơi không muốn cứu. Nếu không có hắn, em họ sẽ chỉ là của một mình huynh ấy. Nhưng huynh ấy làm người thiện lương rộng lượng nên vẫn phái người đưa Bùi Dực đến y quán. Hôn lễ bị náo loạn như thế, hôm nay cũng không thể tiếp tục nữa. Bùi Dực là vì cứu Thẩm Diên mới rơi vào trọng thương nên Thẩm Diên đi theo đến y quán. Đại phu rửa sạch miệng vết thương cho Bùi Dực, đắp thuốc ở bên ngoài rồi lại đưa thuốc uống cho Thẩm Diên lấy về nấu cho Bùi Dực uống. Bùi Dực được tùy tùng nâng về khách điếm, ngủ luôn một giấc đến chiều mà không có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Lúc chạng vạng, sắc mặt Bùi Dực càng ngày càng kém, tùy tùng lại đi mời đại phu đến đây một lần nữa. Đại phu cũng bó tay không còn cách nào với tình huống của Bùi Dực. Vết thương cũ của hắn vốn ở trên chỗ hiểm, bây giờ lại tái phát nên tình huống rất khó giải quyết, chỉ có thể dùng hết tất cả phương thuốc trị, có hiệu quả hay không cũng chỉ có thể mặc cho số phận. Đại phu đi rồi, một mình Thẩm Diên ở trong phòng chăm sóc Bùi Dực. Trong phòng im ắng, Thẩm Diên phát hiện hồn phách của hắn lại sắp bay ra ngoài. Nàng siết chặt khăn trong tay, hơi sợ hãi. Hồn phách kia dần dần rời khỏi cơ thể hắn, cả cơ thể bay bổng ra ngoài. Hốc mắt của Thẩm Diên đỏ bừng, một tiếng tí tách, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nàng khóc nức nở hét lên: "Chàng trở về đi, đừng ra mà." Bùi Dực nghe thấy thì nhìn sang Thẩm Diên, kinh ngạc vì nàng lại có thể nhìn thấy hắn. Hắn nhẹ nhàng bay tới trước mặt Thẩm Diên, vươn ngón tay muốn lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, ta phải đi rồi." Nhưng những ngón tay trong suốt của hắn lại trực tiếp xuyên qua cơ thể Thẩm Diên. Bùi Dực giật mình, hắn đã "chết" rồi, lẽ ra phải chết vào trước đó, không biết vì sao lại sống thêm mấy tháng, lại có thể nhìn thấy Thẩm Diên ngày đêm tơ tưởng. Có lẽ là kiếp trước chấp niệm quá nặng, trời cao rũ lòng thương hắn, để hắn còn có thể tới thế giới này gặp nàng một lần sau khi chết. Hiện giờ phải đi, người hắn không buông được nhất đó là Thẩm Diên và bà nội. Bùi Dực quay đầu lại nhìn bản thân đang nằm trên giường không còn sức sống thì khẽ thở dài, kiếp này e là hắn đã chết, nếu không hắn cũng sẽ không xuyên qua thân thể này. Hắn đưa tay lên sờ lấy gương mặt nhỏ của Thẩm Diên, không đành lòng mà nói: "Diên Diên, sau này ta không còn nữa, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu có thể, lúc rảnh rỗi nàng về Kinh Châu giúp ta chăm sóc bà nội. Là ta bất hiếu, kiếp này không thể chăm sóc phụng dưỡng bà trước lúc lâm chung, cũng không sinh được đứa cháu cho bà." Thẩm Diên ngước mắt nhìn hắn, do dự một lát mới nức nở nói: "Thật ra, đứa bé là của chàng, không phải của anh họ." Bùi Dực sửng sốt, hơi bất ngờ, lại không thể tin được mà hỏi: "Thật vậy chăng? Vì sao nàng muốn gạt ta?" Thẩm Diên nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Dực, cắn môi oán hận: "Ta hận chàng chết đi được, kiếp trước, chàng không tốt với ta chút nào, ta sợ chàng bắt ta trở về, chỉ cần con mà không cần ta. Qua mấy tháng nữa, công chúa Chiêu Dư sẽ trở về, chàng sẽ thành hôn với nàng ta nên ta không muốn về Kinh Châu, không muốn nhìn thấy các người khanh khanh ta ta, không muốn chờ chết trong cái sân quạnh quẽ và hiu quạnh đó." Bùi Dực muốn ôm Thẩm Diên đáng thương, nhưng tình trạng hồn phách của hắn căn bản không thể chạm đến nàng, chỉ có thể hư vô ôm lấy nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Xin lỗi nàng, là ta không tốt, kiếp trước ta quá mức tồi tệ, khiến cho nàng không có cảm giác an toàn, cho nên nàng vẫn luôn không tin ta. Khi đó, nàng khó sinh, thật sự ta đã nói qua giữ nhỏ nhưng nói xong lại lập tức hối hận. Ta bảo bà mụ đều giữ cả hai, nếu không thể thì chỉ giữa lại một mình nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn ra đi, chỉ để lại con của chúng ta." Nghe nói đứa bé được bình an, hận ý trong lòng Thẩm Diên mới biến mất, nàng khóc nức nở: "Con của chúng ta sinh ra như thế nào, sau khi chàng cưới công chúa Chiêu Dư, nàng ta có tốt với con không?" "Con của chúng ta rất khá, mặt mày giống nàng, cái mũi giống ta, rất là đẹp trai. Bà nội rất cưng nó nhưng hơi đáng thương vì tuổi còn nhỏ đã không có mẹ." Bùi Dực thở dài, nói: "Sau khi nàng chết, ta mới phát hiện bản thân đã động lòng, sau đó không cưới Chiêu Dư nữa. Đời trước của ta chỉ có một người phụ nữ là nàng. Sau khi nàng qua đời ba tháng, ta truy phong nàng thành vợ cả, sau đó cả đời không cưới." Vợ cả? Cả đời không cưới ư? Thẩm Diên nhớ tới vài ngày trước đó bản thân nằm mộng, chẳng lẽ đều là sự thật, Bùi Dực thật sự cả đời không cưới sao? Nhưng kiếp trước, hắn yêu nàng chỗ nào? Nàng đều không cảm nhận được chút nào. Mỗi lần hắn đều sẽ trưng cái mặt lạnh với nàng, nàng cho rằng hắn rất chán ghét nàng, mỗi lần thấy hắn thì đặc biệt câu nệ, ngay cả lời nói cũng không dám nói với hắn. Thẩm Diên không tin hỏi lại Bùi Dực: "Chàng động lòng khi nào? Còn có trước kia chàng nói hôn trộm ta, là khi nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]