Chương trước
Chương sau
Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực thất hồn lạc phách xoay người rời đi. Từ ngày đó, hắn cũng không dám xuất hiện trước mặt Thẩm Diên nữa.
Lúc nhớ nàng thì đứng nhìn từ phía xa, cũng không dám tới gần, sợ chọc nàng sinh ra chán ghét.
Mỗi lần nhìn Thẩm Diên và Tô Hành Chỉ cùng nhau đi ra ngoài thì trong lòng Bùi Dực lại khó chịu vô cùng.
Bụng nàng càng lúc càng lớn, rất rõ ràng có thể nhìn ra là dáng vẻ mang thai.
Vừa hiện ra, càng có nhiều người phát hiện Thẩm Diên đang mang thai.
Ngày nọ, Tô Cảnh Hành gặp được Thẩm Diên đang nằm trên ghế tắm nắng trong sân với cái bụng to lên, mà đại ca huynh ấy lại đang ở một bên quạt cho nàng.
Thật ra là bởi vì Thẩm Diên và Tô Uyển nằm cùng nhau, Thẩm Diên kể chuyện xưa cho Tô Uyển, Tô Hành Chỉ quạt cho con gái, nhân tiện cũng quạt cho Thẩm Diên luôn.
Nhưng cảm xúc của Tô Cảnh Hành hơi kích động, huynh ấy hoàn toàn bỏ qua Tô Uyển nho nhỏ một bên.
Chỉ cảm thấy đại ca nhà mình bị em họ không giữ phụ đạo câu mất hồn, đều sắp trở thành tôi tớ của nàng rồi.
Huynh ấy đi qua túm lấy cánh tay của ông anh cả, kéo ông anh cả sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Em họ mang thai hả?"
"Ừ." Tô Hành Chỉ gật đầu.
Thẩm Diên bụng lớn, giấy chung quy không gói được lửa, Tô Hành Chỉ cũng không muốn giấu nữa.
Tô Cảnh Hành chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, em họ thật sự mang thai, lúc này mới bao lâu mà bọn họ đã phát triển đến nước này rồi.
Mà huynh ấy cái gì cũng không biết, vẫn luôn chẳng hay biết gì.
Huynh ấy không nói rõ trong lòng là mùi vị gì, chỉ cảm thấy là lạ, chua xót cay đắng.
Tô Cảnh Hành quay đầu sang nhìn gương mặt nhỏ của Thẩm Diên bởi vì mang thai mà càng thêm tròn tròn trắng nõn, trong lòng không hiểu sao lại hơi buồn bực.
Thẩm Diên bận rộn kể chuyện xưa cho Tô Uyển nên cũng không để ý đến Tô Cảnh Hành.
Tô Cảnh Hành không muốn nhìn ông anh và em họ khanh khanh ta ta nữa nên huynh ấy lạnh mặt xoay người rời đi.
Thời gian chậm rãi trôi đi, bất tri bất giác đã hơn một tháng trôi qua.
Bụng Thẩm Diên càng lúc càng lớn, Tô Hành Chỉ vẫn luôn ám chỉ Thẩm Diên, nói bóng nói gió, nói bụng lớn, sau này đứa bé được sinh ra, không có cha, gia đình không hoàn chỉnh sẽ bất lợi với sự trưởng thành của đứa nhỏ.
Huynh ấy nói huynh ấy cũng rất đau lòng vì Uyển Uyển nhà huynh ấy, tuổi nhỏ lại không có mẹ yêu thương.
Mỗi lần Thẩm Diên đều thoái thác nói không sao đâu, bản thân sẽ yêu thương đứa bé gấp bội, sẽ bù đắp cho nó tình thương của cha bị thiếu hụt.
Sau khi phí nhiều lời như vậy, Thẩm Diên tựa như đều không rõ ý của Tô Hành Chỉ.
Tô Hành Chỉ cũng không quanh co lòng vòng, huynh ấy đi thẳng vào vấn đề nói: "Em họ, biểu ca độc thân nhiều năm, vẫn luôn muốn tìm cô gái tốt với Uyển Uyển làm vợ. Nếu muội không chê biểu ca là người goá vợ thì đôi ta chắp vá, muội tốt với  Uyển Uyển, ta cũng sẽ coi con muội như con mình, ý em họ như thế nào?"
"Anh họ, muội..." Thẩm Diên đột nhiên ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.
Tô Hành Chỉ nói rất có đạo lý, điều kiện nhà họ Tô tốt như vậy, nếu gả cho huynh ấy, thật sự rất có lợi với đứa bé trong bụng nàng.
Nhưng nàng vẫn luôn sợ anh họ ghét bỏ nàng đã làm nô, đã làm thiếp cho người ta, sẽ coi khinh nàng cho nên vẫn luôn tự ti cảm thấy bản thân không xứng với huynh ấy.
Thân phận bất bình đẳng đã khiến nàng nếm qua quá nhiều, nàng do dự nói: "Anh họ, để muội suy nghĩ lại."
Tô Hành Chỉ cũng không vội muốn Thẩm Diên quyết định ngay tại chỗ, dù sao cũng không vội ăn đậu hũ nóng, huynh ấy nói: "Em họ, muội suy xét cho kỹ, mấy ngày nữa lại trả lời biểu ca, đừng vội."
Mỗi ngày Tô Hành Chỉ đều sẽ lấy lòng Thẩm Diên, huynh ấy đã từng cưới vợ, biết khi phụ nữ mang thai sẽ có vài phản ứng không tốt.
Vì vậy huynh ấy cẩn thận xuống phố mua mơ chua các loại mứt cho Thẩm Diên. Huynh ấy biết phụ nữ sau khi mang thai đặc biệt thích ngủ, cũng dặn dò Uyển Uyển lúc cô chưa dậy thì đừng đi quấy rầy nàng.
Còn căn dặn nha hoàn chừa đồ ăn cho Thẩm Diên, chờ sau khi nàng tỉnh lại thì hâm nóng lại cho nàng.
Tô Hành Chỉ hỏi han ân cần mỗi ngày, không chỉ có quan tâm Thẩm Diên mà còn quan tâm đến đứa bé trong bụng nàng.
Thẩm Diên tất nhiên là có thể cảm giác được thành ý của huynh ấy. Dưới sự tấn công dịu dàng của Tô Hành Chỉ, nửa tháng sau, Thẩm Diên ngã xuống, đáp ứng hôn sự với Tô Hành Chỉ.
Tô Hành Chỉ lệnh người xem kỹ ngày lành tháng tốt, chuẩn bị chọn ngày thành thân.
Trước hôn lễ hai ngày, Thẩm Diên đi ra ngoài mua vài thứ. Trên đường về nhà họ Tô thì gặp hòa thượng mặc áo tăng màu vàng.
Khi hòa thượng kia đi ngang qua Thẩm Diên, nói một câu không thể hiểu được: "A di đà phật, phu nhân trong số mệnh nhất định có một kiếp, trốn không khỏi, không thể trốn, trừ phi có người nguyện ý đền mạng vì người."
Hòa thượng kia nói xong thì rời đi, Thẩm Diên ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, vừa rồi y đang nói chuyện với nàng hả?
Nàng vội vàng tìm kiếm bóng dáng của hòa thượng kia, lại phát hiện người đến người đi trên đường, sớm đã không thấy bóng dáng y đâu.
Thẩm Diên hoài nghi bản thân gặp ảo giác, nàng hỏi nha hoàn bên cạnh vừa rồi có nghe rõ hòa thượng kia nói cái gì hay không?
Nha hoàn kia nói hòa thượng không nói gì cả mà trực tiếp đi qua trước mặt các nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.