Chương trước
Chương sau
Editor: Mứt Chanh
Tô Cảnh Hành nói chuyện với giọng điệu hơi không được tốt, Thẩm Diên nhìn bóng dáng cao lớn của huynh ấy thì im lặng đi theo phía sau huynh ấy, cũng không dám lên tiếng.
Cái ông nhị biểu ca này tựa như cũng không thích nàng, luôn trưng ra bộ mặt lạnh. Nàng tới nhà họ Tô đã lâu như vậy, huynh ấy cũng chưa cho nàng được một gương mặt tươi cười.
Thẩm Diên không tiếng động thở dài ở trong lòng, vừa rồi hình như nàng thoáng nhìn thấy sự khinh thường trong mắt người đàn ông kia.
Ngoại trừ bị Bùi Dực bắt đi, ở bên ngoài một đêm ra, nàng suy nghĩ bản thân cũng không có làm ra chuyện gì quá mức.
Nhưng nhị biểu ca hình như đặc biệt không thích nàng, mấy ngày trước, lúc huynh ấy gặp nàng còn đi đường vòng.
Hai người chân trước chân sau đi vào nhà họ Tô, Thẩm Diên mới vừa bước vào trong phòng đã nghe thấy Tô Hành Chỉ nôn nóng dò hỏi: "Nhị đệ, em họ đâu? Có tìm được người không?"
Tô Cảnh Hành cao lớn rắn rỏi, giấu Thẩm Diên nhỏ xinh ở phía sau huynh ấy, bước chân huynh ấy ngừng lại.
"Ôi..." Thẩm Diên đi theo sau huynh ấy bởi vì quán tính, không dừng lại nên lập tức đâm sầm vào tấm lưng rộng lớn rắn chắc của huynh ấy.
Tô Cảnh Hành quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Diên mắt nhíu mày xoa trán, thờ ơ nói: "Ở phía sau, phí công lo lắng cho muội ấy."
Tô Hành Chỉ lướt qua Tô Cảnh Hành, đi đến trước mặt Thẩm Diên, nhìn nàng rồi lo lắng hỏi: "Em họ không sao chứ? Sao mất tích một ngày thế hả?"
Thẩm Diên lắc đầu: "Anh họ, muội không có việc gì, được bạn cũ "mời" đi ăn bữa cơm, xin lỗi, làm anh họ lo lắng, về sau hắn sẽ không quấy rầy muội nữa."
Tô Hành Chỉ ngày ấy đã gặp qua Bùi Dực, nghe Thẩm Diên vừa nói như vậy thì đoán được bảy tám phần.
Nếu cái người gọi là chồng nàng buông tay, không hề quấy rầy nàng thì đó là điều tốt nhất.
Huynh ấy trấn an: "Không có việc gì là tốt rồi, có việc gì nhất định phải nói với ta, ta sẽ giúp muội."
"Cảm ơn anh họ." Thẩm Diên gật đầu nói cảm ơn.
Tô Cảnh Hành ở một bên với sắc mặt lạnh lùng nhìn đại ca và em họ thân thiện nói chuyện với nhau.
Lúc này mới qua mấy ngày, bọn họ lại thân mật như thế, còn có chuyện gì mà huynh ấy không biết à?
Tô Cảnh Hành cảm thấy bản thân hoàn toàn không hòa hợp vào vòng tròn của họ nên huynh ấy ho nhẹ một tiếng, cố tình nói: "Đại ca, đệ tìm một ngày, mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Tô Hành Chỉ nhìn về phía Tô Cảnh Hành, cảm kích nói: "Làm phiền nhị đệ, đệ trở về nghỉ ngơi đi."
Huynh ấy nói xong thì lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Thẩm Diên.
Tô Cảnh Hành nhìn đại ca tán gẫu với em họ thì sắc mặt càng thêm âm trầm.
Một người hai người đều làm lơ hắn, đại ca cũng thật là, trọng sắc khinh bạn như thế, tình cảm anh em bọn họ hơn hai mươi năm còn không bằng một người phụ nữ mới xuất hiện mấy ngày.
Tô Cảnh Hành liếc nhìn hai người còn đang nói chuyện, giận dỗi rời đi.
Tô Hành Chỉ và Thẩm Diên lại hàn huyên một lát, biết đêm qua Bùi Dực âm thầm ẩn vào trộm người nên điều thêm một nhóm hộ vệ.
Bởi vì Bùi Dực đáp ứng Thẩm Diên nói thả nàng đi cho nên bây giờ nàng cũng không quá lo lắng sợ hãi.
Qua mấy ngày, Tô Hành Chỉ dẫn theo Thẩm Diên và Tô Uyển đi trên đường du ngoạn.
Tô Uyển đứng ở giữa, Tô Hành Chỉ và Thẩm Diên nắm bàn tay nhỏ của con bé, ba người cùng đi ở trên đường.
Tướng mạo ba người bọn họ đều nổi bật, khí chất lại bất phàm, cùng xuất hiện lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Người qua đường đều cực kỳ hâm mộ không thôi, tán thưởng ngoại hình đẹp mắt của một nhà ba người bọn họ.
Dưới tửu lầu cách đó không xa, một người đàn ông cao ráo đứng ẩn nấp sau góc tường, lẳng lặng nhìn "một nhà ba người" hòa thuận vui vẻ trên đường.
Bùi Dực nhìn qua gương mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Diên, tựa như mấy ngày không gặp, cằm của nàng lại trở nên tròn trịa một chút.
Ở nhà anh họ nàng, nàng thật sự trôi qua vui vẻ như thế sao? Tinh thần cả người trông tốt hơn ở nhà họ Bùi nhiều.
Đến trước quầy trang sức sức trên tóc, Tô Uyển muốn mua dây buộc tóc, Thẩm Diên chọn cho con bé mấy sợi tinh xảo, buộc lên tóc cho con bé.
Tô Hành Chỉ nhìn mái tóc đẹp đen nhánh của Thẩm Diên thì trái tim khẽ nhúc nhích.
Huynh ấy quét qua vật trang sức trên tóc muôn màu rực rỡ thì chọn một hoa mai màu đỏ cài đầu đưa cho Thẩm Diên: "Em họ, huynh thấy hoa cài đầu này muội mang đẹp lắm, mua cho muội."
Thẩm Diên sửng sốt, nàng nhìn người đàn ông đưa hoa cài đầu sang, do dự xem cầm hay là không, nàng còn chưa nhận được trang sức từ đàn ông ngoại trừ Bùi Dực.
Đặc biệt là loại vật phẩm trang sức cho phụ nữ, nói không rõ hơi mập mờ này.
Lúc trước anh họ có phải có tình ý với nàng hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.