Editor: Mứt Chanh
Thẩm Diên hít hít cái mũi, nức nở: "Đau."
Bùi Dực nhìn nàng, yên lặng không nói gì cũng không động, chỉ lẳng lặng chống đỡ ở trên người nàng.
Không khí đột nhiên hơi yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại nến đỏ phát ra âm thanh đôm đốp rất nhỏ cùng với tiếng khóc nức nở của Thẩm Diên.
Bùi Dực để Thẩm Diên cắn bờ vai của hắn, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn không ra hỉ nộ gì.
Một lát sau, hô hấp của người đàn ông này tựa như trở nên nặng nề, giọng hắn khàn khàn hỏi: "Được rồi chưa?"
"Đau." Thẩm Diên mang theo khóc nức nở phun ra một chữ.
Bùi Dực liếc nàng, tiếp tục duy trì yên lặng.
Thẩm Diên từ khóe mắt ngẩng đầu đánh giá người đàn ông kia. Kiếp trước, ở trên giường, nàng chính là thuận theo như thế nào dám cắn hắn.
Bởi vì cảm thấy thân phận của mình hèn mọn nên nàng không dám chọc giận Bùi Dực. Cho dù rất đau cũng không dám ngỗ nghịch hắn. Tay nhỏ túm đệm chăn thật chặt, một mình yên lặng thừa nhận, để người đàn ông tùy ý rong ruổi trên người nàng.
Trước kia, nàng khóc cũng không dám khóc quá lớn, sợ quét đi hưng phấn của Bùi Dực.
Vừa rồi nhớ tới quá khứ đau buồn kiếp trước, trong lòng nàng quá mức khó chịu, nhất thời đầu óc nóng lên muốn làm cho người đàn ông này cũng đau một hồi.
Không thể mỗi lần làm đều có một mình nàng đau được.
Thời gian từ từ trôi qua, một lát sau, Bùi Dực lại hỏi: "Có thể chứ?"
Thẩm Diên chớp chớp hàng mi dài ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep-lam-thiep-hau-kiep-lam-the/158952/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.