Editor: Mứt Chanh
Đột nhiên một cơ thể thơm ngát nhào vào lòng, Bùi Dực nhíu mày, đẩy Thẩm Diên ra.
Hắn liếc mắt nhìn trang phục của Thẩm Diên, biết nàng là tỳ nữ trong phủ thì không khỏi mắng hai câu: "Lỗ mãng hấp tấp, sao làm việc đây?"
Thẩm Diên chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc của người đàn, nàng có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Cơ thể nàng cứng đờ trong một cái chớp mắt, rất nhanh lại khôi phục như thường.
Thẩm Diên hơi khuỵu đầu gối, chắp tay trên bụng hành lễ với Bùi Dực, "Tướng gia thứ tội, nô tỳ biết sai rồi."
Ánh mắt Bùi Dực nhìn chằm chằm nàng, khó hiểu hỏi nàng: "Ban ngày ban mặt, ở trong phủ treo khăn che mặt làm gì?"
"Trên mặt nô tỳ có vết rỗ, sợ làm người ta sợ cho nên không dám để người khác nhìn thấy."
Đối với loại việc nhỏ này, Bùi Dực cũng sẽ không so đo quá nhiều. Hắn xua xua tay, hơi có chút ghét bỏ: "Lui ra đi, mấy ngày nay không cần ra ngoài đi dạo, trong phủ có khách quý tới cửa, để tránh làm người ta sợ."
"Vâng, nô tỳ cẩn tuân lời dạy bảo của tướng gia." Thẩm Diên lại cúi đầu lần nữa, chờ Bùi Dực từ trước mặt nàng đi qua thì nàng mới ngẩng đầu lên.
Thẩm Diên nghiêng đầu nhìn lại phía sau, ánh mắt dừng ở bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia thì hơi ngẩn ngơ.
Bùi Dực này không nhớ rõ nàng, không nhận ra giọng nói của nàng tựa như không hề có ký ức của kiếp trước.
Cho nên, chỉ có một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep-lam-thiep-hau-kiep-lam-the/158949/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.