Trúc Huyên đến được Thọ Vinh Đường cũng đã là ba ngày sau, lập đông thê lương từng cơn gió lạnh, trên đoạn đường thông qua hoa viên có một hồ sen rộng, chênh vênh giữa hồ là thủy tạ phủ kín rèm lụa mềm. Cảnh sắc Vệ phủ không tệ, vốn dĩ Liêu Thành khí hậu ôn hòa, mùa đông tuyết chỉ đủ phủ kín sân nhỏ, mùa hạ cũng chẳng nắng nóng, thích hợp hoa cỏ sinh trưởng.
Đối Vân từ sáng sớm đã cẩn thận giúp Trúc Huyên vấn tóc, trang y tuy đơn giản nhưng không quá đạm mạc. Trúc Huyên không phải thôn nữ chân chính, nàng sinh ra từ cao môn đại hộ, bảy tuổi mới bị đưa ra ngoài, cơ bản quy tắc thế gia được học qua cũng không ít.
Trúc Huyên đứng ngoài cửa một khắc, Bùi ma ma mới để nàng vào trong, nàng hơi cúi mặt, đoan trang thi lễ. Viện tử Vệ lão phu nhân không giống như nàng từng tưởng tượng, tính cách Vệ nhị thiếu bừa bãi phóng túng, khoe khoang chưng diện, Trúc Huyên không nghĩ đến Vệ phủ ngược lại, người người đều thanh nhã cao quý.
Trúc Huyên đặt hai bàn tay vào nhau, mỉm cười không nhìn lên:
- Trúc Huyên ra mắt lão phu nhân!
Vệ lão phu nhân ra hiệu, Bùi ma ma mới đưa ghế con đến:
- Cô nương ngồi đi!
Trúc Huyên hơi e dè, lại nghe Vệ lão phu nhân nhẹ giọng:
- Con đừng ngại, tay thế nào, vết thương đã khỏi?
Trúc Huyên tỉ mỉ kể lại quá trình chăm sóc vết thương, Vệ lão phu nhân cũng chuyên chú nghe, trong phòng mất dần không khí ngượng ngập. Cơ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-khuc-tieu-dao/3950086/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.