Trúc Huyên nhẩn nha về nhà, trời đã vào giữa chiều, nắng rải rác trên đường quê đầy rơm rạ, nàng vấn tóc bằng nhành gỗ khô, lại cài thêm một đóa hoa dại. Trúc Huyên nhón chân đi cổng sau, nàng giũ giũ y phục chăn màn vừa giặt sạch phơi lên sào, nắng hanh hao xiên xiên làn da mềm mại ngọt ngào như mật ong.
Có tiếng người bên giếng, Trúc Huyên nhìn ra, là một phụ nhân cao quý, đoán chừng đó là bà mối trấn trên. Phụ nhân đó luống cuống thả thùng gỗ xuống nước nhưng có lẽ không quen dùng, không thể lấy nước lên được.
Trúc Huyên vội vàng chạy lại, sợ thùng gỗ rơi mất, nàng nhanh tay kéo sợi dây thừng bện vải, phụ nhân kia đánh giá nàng một vòng, Trúc Huyên đối diện với ánh mắt ấy liền không thoải mái, bối rối đi vòng ra sau. Lúc này, trong nhà có người đi ra, tiếng cười nói lanh lảnh:
- Vệ ma ma! Vệ ma ma!
Phụ nhân cao quý gọi là Vệ ma ma kia xoay chân lại, ý nhị hướng vào bếp:
- Nhà này có hai nữ nhi?
Bà mối à một tiếng, ra sức giới thiệu:
- Đó không phải là nữ nhi của Triệu Bằng, Tần thị đâu! Nghe nói nàng ta từ Triệu gia kinh thành gửi đến khi còn bé, qua mười mấy năm cũng không ai đón về cả!
Vệ ma ma không trả lời, thong thả quay lại khách phòng, nhưng trong lòng đã nổi lên tính toán. Lần này bà phải bôn ba đến tận Triệu gia thôn hẻo lánh, bởi vì tuy rằng mười ba người thiếp trước của Vệ thiếu gia nếu không phải danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-khuc-tieu-dao/3950078/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.