Trước khi chết, trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng và cuộc đối thoại mơ hồ:
- Tam U lão ma ngươi khổ sở chờ Thạch mỗ hai mươi tám năm, vô cùng muốn thôn phệ U Minh Ma Diễm của ta để thực lực ngươi bành trướng, tu vi tiến thêm một tầng. Không quản ngươi mạnh như thế nào, chung quy cũng chỉ là sức lực và trí tuệ của một người. Mà ta, cũng không phải chiến đấu một mình.
- Không phải một người?
- Mặc dù Vô Song đã chết, ý chí tinh thần vẫn mãi mãi bất diệt! Giờ phút này, hắn đang cùng ta kề vai chiến đấu!
- Ta giết ngươi chính là vì ý chí và quyết tâm mạnh hơn ngươi. Thậm chí ta từng phát ra lời thề độc xuất phát từ tận linh hồn, càng không có bất cứ đường lùi nào. Cho nên, không quản ngươi rất mạnh, mặc dù có được ưu thế nhất thời nhưng sớm muộn gì cũng chết ở trong tay ta!
Đây là thanh âm tràn đầy chiến ý và tràn ngập tự tin khi giao phong lần đầu.
Cũng đúng như lời của Dương Phàm từng nói:
- Tay cầm kiếm này, tương đương với ta và Vô Song liên thủ
Kiếm này trong tay, Tu Tiên giới Bắc Tần, thiên hạ vô địch!
Bùm bùm
Chuyện quỷ dị đã xảy ra, thi thể Dương Phàm và Tam U lão ma gần như đồng thời rơi xuống mặt đất.
Tuy nhiên, ngay sau đó, "thi thể" của Dương Phàm lại chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy,
Dương Phàm chết, Tam U lão ma chắc chắn sống.
Tam U lão ma chết, Dương Phàm sẽ sống!
Sau khi một kiếm này thành công giết chết Tam U lão ma thì Dương Phàm chỉ cảm thấy sinh cơ hùng hậu và lực lượng tinh khí thần lần nữa trở về trong cơ thể.
Đây là một loại do sinh mà chết, lại từ chết chuyển sang kiếp khác, một sự thể nghiệm rất huyền diệu.
Một lần Sinh Tử Gian Luân Hồi, đây chính là cảnh giới mà không thể dùng lẽ thường để cân nhắc được.
Thân thể không một tia sinh cơ của Dương Phàm lại từng chút một khôi phục sinh cơ, trên mặt dần xuất hiện huyết sắc.
Tiếng tim đập vang lên, máu lưu chuyển hai mắt dần khôi phục lại thần thái
Sinh Mệnh Lục Chủng vốn héo rũ giờ lại tràn ngập sinh cơ lục ý, Hồn Căn lại tràn ngập linh hồn lực cường đại, cảm nhận được đại địa
Thậm chí, Dương Phàm còn cảm giác được sau khi trải qua một lần Sinh Tử Gian Luân Hồi này, lực lượng trong cơ thể có thể thăng hoa, hắn nắm giữ càng thêm thông thuận.
Tuy rằng điều này cũng chưa đủ để hắn từ Diễn Căn sơ kỳ nhảy lên Diễn Căn trung kỳ nhưng ít nhất có thể rút ngắn lại thời gian tu luyện.
Nơi ngực hắn, lỗ máu đi Bá Hoàng Mâu xuyên qua, sau khi Dương Phàm tiêu phí rất nhiều khí lực mới khiến nó khép lại, hơn nữa muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì cũng phải mất cả tháng để dưỡng thương.
Một kích trước khi chết của Tam U lão ma mặc dù xuyên qua khoảng cách mười dặm nhưng uy lực vẫn vô cùng kinh người. Nếu không phải khí lực của Dương Phàm vô cùng cường hãn, không chừng thân thể hắn đã bị dập nát.
- Vô Song áo nghĩa thậm chí còn cường đại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta
Dương Phàm thì thào.
Nháy mắt kia, oai lực của Đoạn Kiếm khiến công kích của hắn tăng phức chừng mười mấy lần.
Bỗng nhiên, một nam tử mặc áo trắng với diện mạo bình thường từ trong màn tinh quang kia hiện ra. Đoạn Kiếm giờ này cũng không còn tồn tại nữa.
Nam tử áo trắng kia nhắm chặt hai mắt lại, dường như đang đắm chìm trong một tình cảm ôm ấp
- Vô Song
Dương Phàm ngạc nhiên, vui mừng thốt lên,
Vô Song.
Hắn không ngờ thông qua cách này phục sinh?
Dương Phàm cảm thấy rất khó tin, nhưng ngẫm lại, ý cảnh một kiếm không sống thì chết kia đã vượt ra khỏi gông cùm sinh tử, thậm chí lần nữa trải qua luân hồi. Chính hắn cũng có thể từ chết mà chuyển sinh thì Vô Song sao lại không thể?
Khi Dương Phàm cầm Đoạn Kiếm chém ra một kiếm quỷ khốc thần sầu kia, kỳ thật không phải một mình hắn đang chiến đấu mà là liên thủ với Vô Song.
- Talại phục sinh?
Vô Song mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thâm thúy thần bí, loé ra sự hưng phấn, vui sướng, thanh âm hơi run rẩy.
Dương Phàm nao nao, theo khẩu khí của Vô Song thì dường như việc hắn sống lại cũng đã nằm trong dự tính vậy!
Hai người đứng giữa hư không, nhìn về nhau, trong ánh mắt chứa đầy tình cảm phức tạp.
Trong cuộc chiến đỉnh cao với Tam U lão ma cũng không phải chỉ có một mình Dương Phàm chiến đấu mà hắn đúng là đã cùng Vô Song kề vai sát cánh, đây là một quan hệ còn sâu sắc hơn chiến hữu.
Mấy chục năm trước, khi hai người gặp mặt nhau lần cuối, hai người đã có một lời hứa hẹn rõ ràng.
- Ngươi chạy, ta tới,
Nhưng ngươi
Dương Phàm hiểu được dù ngộ tính và ý cảnh của Vô Song cao tới đâu cũng không thể vượt cấp khiêu chiến lão quái Nguyên Anh Kỳ.
- Không cần hỏi.
Âm thanh Vô Song lạnh như băng, vẻ mặt bất khuất, không giải thích điều gì.
- Vô Song. Ta chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi.
- Dương Phàm ta lúc này thể chắc chắn sau này sẽ giết chết Tam U lão ma. Nếu không linh hồn ta sẽ bị tra tấn vạn lần trong Cửu Minh U Hoả, trọn kiếp không được Luân Hồi.
- Những gì Dương mỗ hứa hẹn chắc chắn sẽ làm được, Tam U lão ma đã chết!
Thanh âm Dương Phàm nhẹ nhàng trịnh trọng.
Khi đại cừu đã báo thì tâm tình hắn cũng rộng mở, thoải mái.
- Nhưng thân thể của ta mười mấy năm trước đã bị tiêu tan, cho dù ngươi dùng kiếm này chém chết Tam U lão ma cũng không thể khiến ta sống lại.
- Như thếLàm sao ngươi lại sống lại?
Dương Phàm tò mò hỏi,
- Cái này có lẽ có liên quan tới lực lượng trong cơ thể ngươi.
Vô Song nhìn về phía Dương Phàm, trong mắt lộ ra vài phần cảm tạ.
- Lực lượng của ta?
- Khi lực lượng của ngươi quán chú vào thanh kiếm của ta thì khiến nó sinh ra một loại biến dị nào đó! Dưới sự trùng hợp này, Đoạn Kiếm trở thành thân thể mới của ta.
Bên cạnh thi thể của Tam U lão ma có hai đoạn của môt cây trường mâu đen thui, đây chính là Bá Hoàng Mâu.
Tuy rằng đã bị chặt đứt nhưng trải qua lực lượng đỉnh tẩy rửa, không chừng chất liệu làm ra nó cũng đã được nâng cao thêm một bậc.
Dương Phàm khi kiểm kê túi trữ vật của Tam U lão ma thì phát hiện tất cả vật phẩm bên trong đều hóa thành bụi phấn, chỉ còn một cây thiết phiến màu vàng là còn hoàn hảo.
- Đây không phải là Bằng Vũ Phiến, một trong tám đại bảo phiến sao?
Trong lòng Dương Phàm mừng rỡ, thu Bằng Vũ Phiến vào trong Tiên Hồng không gian, thần thông uy lực của Bằng Vũ Phiến hắn đã từng thấy qua.
Là một trong tám đại bảo phiến, phiến này so với cổ bảo bình thường thì quý báu hơn rất nhiều.
Sau đó, Dương Phàm lại đi tới trước thân thể huyết nhục mơ hồ của Hồ Phi.
Trong cơ thể của hắn có một cổ sinh cơ mỏng manh, Lôi Linh Châu đang ở ngoài cơ thể nó, không ngừng vang lên những tiếng châu minh.
Dương Phàm lại trị liệu cho Hồ Phi.
Tuy rằng thân thể Hồ Phi đã bị đánh cho tàn tật, cốt cách bị chặt đứt hơn phân nửa nhưng đối với Dương Phàm mà nói thì chỉ là ngoại thương hơi nghiêm trọng mà thôi.
Trong lúc đó, Bồ Thiên Quân Vương, Dược Vương, Độc Vương và Vân Vũ Tịch đều đã chạy lại đây.
Những tu sĩ còn lại như Thương Vân, Lâm Chung đều đã chạy tới.
Mấy ngày sau, Hồ Phi rốt cục tỉnh lại, Khi hắn nhìn thấy Vô Song thì cả người ngẩn ra, thậm chí hoài nghi mình đang nằm mộng.
- Băng hữu, ta phải đi! Vô Song bỗng nhiên nói.
- Ngươi phải đi sao? Nhanh thế?
Dương Phàm giật nảy mình.
- Đúng thế, phải đi rồi, Ta đã quen cô độc một mình. Vì đánh vỡ thiết tắc tối cao sâu trong linh hồn và cũng là vì theo đuổi đỉnh cao chân chính!
Vô Song nói xong, thân ảnh cô đơn lẻ loi lại đi về phía xa xa, cũng không quay đầu lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]