Chương trước
Chương sau
Khi sát khí như thực chất kia vọt tới. Dương Phàm cảm thấy một luồng hung tàn trí mạng!

Kích phát ra tiềm năng trong cơ thể hắn, tinh khí thần trong phút chốc kéo lên đám sương sinh mệnh trải rộng trong cơ thể hóa thành khí hình rắn rít gào mãnh liệt. Tuy nhiên, khi thần kinh hắn căng thẳng, sát khí đè lên toàn bộ tầng năm y quán bỗng biến mất không thấy tăm hơi.

Dương Phàm không dám lơ là lập tức thu liễm hơi thở. Trong khoảng thời gian ngắn tiến vào Toàn Tri Mô Thức nắm trong tay toàn bộ dị động trong Tiên Hồng Y Quán. Sau một lúc thật lâu, chung quanh không còn bất cứ một chút động tĩnh gì, sát khí ẩn nấp kia không còn xuất hiện nữa.

Vù!

Dương Phàm bắt giữ được một tia tàn ảnh đột nhiên biến mất trong cảm quan của mình tốc độ khiến cho người ta sợ hãi cực kỳ. Khi nó yên lặng dường như dung nhập vào vùng hư không này. Khi di động mạnh mẽ như lôi đình.

- Thuật ẩn nấp thật đáng sợ. Sát thủ kia chỉ sợ là cường giả Trúc Cơ KỲ!

Khuôn mặt Dương Phàm đầy vẻ hồi hộp. Trực tiếp là địch của cường giả Trúc Cơ Kỳ, hắn có lẽ có lực tự bảo vệ mình nhưng lại là dưới tình huống lộ át chủ bài. Mà hiện tại hắn lại phải đối mặt với sự ám sát của cường giả Trúc Cơ Kỳ.

Sát thủ! Bọn họ sẽ không bận tâm đạo đức hay tôn nghiêm gì, lấy giết người là mục đích cuối cùng có thể không từ thủ đoạn. Chiến đấu trực tiếp với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Dương Phàm có cơ hội tự bảo vệ mình nhưng đối mặt với ám sát tình huống sẽ không tốt.

"Không nghĩ tới đợt sát thủ cuối cùng vậy mà quá đáng sợ như vậy!"

Dương Phàm cau mày, cận vệ Hồ Phi đang bế quan tu luyện, hắn chỉ có thể một mình đối mặt với cường giả cấp bậc này.

- Thần y! Sát khí vừa rồi khẳng định là đến từ Ngân Bài Sát Thủ trong tổ chức. Nghe nói trong tu sĩ bậc thấp không có bất cứ người nào có thể tránh thoát sự ám sát Ngân Bài Sát Thủ

Thương Vân trong lòng toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn cũng lờ mờ cảm nhận được sự nhìn lén của sát thủ đợt ba chỉ là không biết vì sao cùng không chịu xuất thủ.

- Ngân Bài Sát Thủ?

Dương Phàm lộ ra chút nghi hoặc nói:

- Vừa rồi hắn xuất hiện nhưng vẫn chưa xuất thủ. Không biết như thế nào mới có thể vượt qua một đạt ám sát cuối cùng?

Thương Vân nói:

- Chỉ có hai tình huống, thứ nhất là Ngân Bài Sát Thủ tử vong, thứ hai là Ngân Bài Sát Thủ xuất thủ ba lượt đều thất bại.

- Mới vừa rồi có tính là xuất thủ hay không?

Dương Phàm hỏi.

- Không tính! Bởi vì hắn vẫn chưa phát động công kích với ngài.

Thương Vân đáp.

- Ta hiểu rồi.

Dương Phàm thở dài một hơi nhẹ nhõm, mình chỉ cần tránh thoát ba lượt xuất thủ của đối phưong là được.

- Tốt lắm! Các ngươi lui ra đi thôi.

Dương Phàm xua bọn họ đi xuống, cũng không tiếp tục truy hỏi thân phận hai người nữa.

- Thương Vân là sát thủ đây đã là chuyện thật đã định. Mà sự tồn tại của Điệp Liên có chút cổ quái. Nàng dường như chỉ muốn tiếp cận mình cũng không có ác ý gì.

Dương Phàm lặng lẽ suy tư.

Chính tại khoảnh khắc này, hậu tâm hắn chợt lạnh, lại cảm nhận được một đoàn sát khí như có như không. Sát khí này hẳn là đến từ ngoài cảm quan và thần thức của hắn. Cách xa vài dặm, người đó có thể rõ ràng truyền sát ý về phía hắn, điều này nghe rợn cả người. Cho nên cảnh giới linh hồn của sát thủ kia tuyệt đối cao hơn hắn, ít nhất là cường giả ngoài Trúc Cơ trung kỳ. Đối phương từng khắc theo dõi hắn, chỉ muốn tìm được bất cứ sơ hở nào sẽ phát động một kích trí mệnh cho cuộc sống ngươi khó yên bình.

- Không được, không thể ngồi chờ chết!

Khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kiên nghị lập tức đứng dậy, sắp xếp một số thứ trong túi trữ vật, thậm chí mang theo thần bí hắc tiên bên người, ngay cả thiết giáp khôi lỗi, cũng chuyển vào trong trữ vật

Rất nhanh, hắn xuất ra bút mực viết một phong thơ đi đến tầng ba y quán phân phó cho một tên học đồ, cho hắn đi kêu Hồ Phi lại đây. Hiện tại Hồ Phi bế quan tu luyện trong phủ Yến Vương, cách nơi nàv một khoảng.

Dương Phàm hiểu được bản thân mình chung quy rơi vào cục diện bị động, chỉ tìm được Hồ Phi mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Đợi một canh giờ, học đồ vừa đi không quay lại. Dương Phàm cảm thấy một chút không ổn.

Sau hai canh giờ, học đồ phái đi ra vẫn chưa quay về. Dương Phàm nhẹ thở dài một hơi, xem ra tên học đồ kia đã gặp bất hạnh rồi

Sát thủ kia không ngờ lợi hại như vậy, nhận biết từng tên dược sư và học đồ của Tiên Hồng Y Quán, một khi có người ra ngoài cầu cứu hắn đều xóa bỏ không chút lưu tình.

- Xem ra ta phải tự mình vượt qua.

Dương Phàm nhẹ thở ra một hơi hướng Lục dược sư ở lầu ba chào hỏi, liền một mình rời khỏi

- Thần y vừa mới rời khỏi.

Một tên thị vệ nói.

Mà lúc này, Dương Phàm đã đi ra được một đoạn.

Đèn đường sáng trưng trên phố, người đến người đi, Dương Phàm đi đường không nhanh không chậm, lòng yên tĩnh như nước không vì ngoại vật mà dao động. Dưới Toàn Tri Mô Thức hắn nắm trong tay bất cứ một chút dị động nào trong khu vực không gian chung quanh, bước đi cũng vẫn duy trì một cái tiết tấu kỳ dị.

Sát khí âm thầm ẩn núp kia, khi thì thoáng hiện. Dương Phàm gợn sóng không sợ hãi bước đi vẫn như trước.

Bước đi thời gian một trà nhỏ, mắt thấy đã đi tới phủ Yến Vương. Dương Phàm mừng thầm trong lòng xem ra sát thủ kia không tìm ra sơ hở không xuất thủ. Không qua bao lâu, phủ Yến Vương ngay trước mặt. Dương Phàm bước đi nhanh hơn đi đến thị vệ coi cửa.

- Dương dược sư!

Đám thị vệ Vương phủ đều nhận biết hắn, vội thi lễ với hắn. Dương Phàm gật gật đầu đi vào.

- Rốt cục đến rồi

Dương Phàm khẽ buông lỏng hơi thở.

Cao thủ trong phủ Yến Vương vô số kể, cũng có cường giả đỉnh thế tục của phủ Yến Vương. Sát thủ kia cho dù thực lực mạnh mẽ hơn, cũng phải suy nghĩ một chút. Nhưng đúng lúc này, một vệt hàn quang nhàn nhạt lóe lên ở phía trước.

Điều này sao có thể?

Tâm thần Dương Phàm khiếp sợ. Nguyên lai sát thủ kia biết hắn đến phủ Yến Vương, vì thế ẩn núp ở trên mái hiên cửa. Hắn đi vào đối phương dồn lực một kích, tâm trí và thủ đoạn như thế. quả thực khó lòng phòng bị.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một vệt hàn quang nhàn nhạt kia nhìn qua như ánh trăng, nho nhỏ không thể phát hiện. Nhưng ở trong mắt Dương Phàm nó cũng là bàn tay tử thần. Vào thời điểm chỉ mành treo chuông, trong tay Dương Phàm xuất hiện một thanh phi kiếm trong suốt, từng đợt linh khí màu xanh rót vào trong đó, chỉ kém một chút chắn ở trước mặt hàn quang nhàn nhạt kia.

Keng!

Một tiếng kêu nhẹ vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh ban đêm. Dương Phàm cảm thấy một luồng khí lăng lệ không thể ngăn cản xông tới, cả bàn tay run lên mất đi tri giác. Không chỉ như thế còn có một luồng lực lượng quỷ dị bá đạo đánh vào trong cơ thể hắn lập tức khiến hắn bị trọng thương.

Răng Rắc!

Hàn quang nhàn nhạt và Thanh Phong kiếm trong tay hắn va chạm cùng một chỗ. Chỉ trong nháy mắt, Linh Khí hạ phẩm này bị cắt thành hai đoạn. Linh Khí và thần thức của Dương Phàm tương liên, linh khí bị hao tổn, tâm thần Dương Phàm lập tức bị thương, khóe miệng tràn ra một vết máu. Mà giờ phút này, Dương Phàm mới nhìn thấy rõ bản thể của hàn quang nhàn nhạt kia.

Đó dĩ nhiên là một thanh kiếm lưỡi mỏng gần như ẩn nấp vô hình trong trời đêm, ánh sáng màu ánh trăng.

Từ khí tức trên đó phát tán ra mà xem, đây ít nhất là Linh Khí thượng phẩm, thậm chí còn là Linh Khí cực phẩm!

Vù!

Sau khi chặt đứt Linh Khí của Dương Phàm, thanh kiếm lưỡi mỏng hơi hơi ngừng, vẽ về phía cổ họng hắn. Mà giờ phút này, chính là một kiếm của Dương Phàm chém ra, Linh Khí gãy, tâm thần bị hao tổn, thân bị trọng thương không nhẹ.

Xuy!

Mắt thấy một số hàn quang kia đã xẹt qua cổ họng Dương Phàm. Đúng lúc này, một bàn tay khác của Dương Phàm vung lên. Một khối bản chuyên màu xanh bỗng dưng xuất hiện ngăn cản ở trước mặt.

Keng.

Thanh kiếm lưỡi mỏng dung nhập vào trong bóng đêm đánh trúng Linh Khí trung phẩm vô cùng nặng này, không lưu lại bất cứ dấu vết nào, vào thời khắc mấu chốt cứu Dương Phàm một mạng.

Cũng không quản Linh Khí bị cắt thành hai đoạn. Dương Phàm lập tức rót pháp lực vào trong bản chuyên màu xanh. Lập tức, trước người hắn xuất hiện một hàng rào vách tường, ánh sáng xanh chói lọi.

Thanh kiếm lưỡi mỏng giống như tia chớp đâm ra hai kiếm, khiến tầng bảo hộ lay động liên hồi, hào quang màu xanh u ám hơn rất nhiều. Dưới bóng đêm, Dương Phàm thấy được một bóng đen mơ hồ không rõ, đang đứng trên mái hiên. Linh Khí trong tay, dung nhập vào trong ánh trăng bóng đêm, hàn quang lóe lên giống như tử thần đoạt mệnh.

- Không tốt! Có người ám sát!

Lúc này, đám hộ vệ cửa Vương phủ, đều phản ứng lại đây, xông tới lại thấy một màn khó tin kia.

Vù!

Bóng đen mơ hồ không rõ kia, tình cảnh này, một cái lăng không nhảy lên. bay lên trên nóc nhà. Sau đó chia ra làm bốn, bay đến bốn phương. Huyễn Ảnh Phân Thân Thuật?

Dương Phàm đứng tại chỗ, trong tay nắm một cây hắc tiên không bắt mắt nhưng không xuất thủ.

Trước khi đám hộ vệ chạy tới, Dương Phàm thu hồi bản chuyên màu xanh, ngồi sụp xuống, nhặt lên một thanh Linh Khí hạ phẩm nhẹ thở dài một hơi: Cuối cùng trốn qua một kiếp.

Tuy nhiên hắn vẫn phải gặp hai lần ám sát đoạt mệnh của Ngân Bài Sát thủ.

- Dược sư! Ngài không có chuyện gì chứ?

Đám hộ vệ đi đến, dò hỏi.

- Ta không sao, ta chỉ bị vết thương nhẹ không đáng ngại.

Dương Phàm cười cười, giờ phút này sắc mặt hắn có chút tái nhợt, tay cầm kiếm kia đã bị tê liệt. Trừ lần đó ra, tâm thần Dương Phàm bị hao tổn, thân thể bị trọng thương. Tuy nhiên, lấy thể chất đặc biệt của hắn, những thương thế này đều lấy tốc độ khó tin khôi phục lại so với tốc độ trị liệu còn nhanh hơn.

Bởi vì năng lực khôi phục so với tốc độ trị liệu còn nhanh hơn. Cho nên Dương Phàm nếu tự minh trị liệu, gần như không có tác dụng, hắn muốn làm chính là chờ thương thế tự động khôi phục.

Thân bị trọng thương, Dương Phàm không nhanh không chậm đi về phía trước, cảm giác thương thế trong cơ thể, đang hồi phục rất nhanh. Cùng lúc đó hắn vẫn duy trì Toàn Tri Mô Thức để ngừa sát thủ quay lại.

Theo như dự đoán của Dương Phàm, hiện tại mình bị trọng thương, sát thủ kia hơn phân nửa sẽ không bỏ qua cơ hội này. Quả nhiên, hắn mới đi một lát liền có một loại cảm giác bị nhìn lén.

- Sát thủ này quả thật lợi hại. Ẩn Nặc Thuật đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, mặc dù dưới Toàn Tri Mô Thức cũng không thể dễ dàng cảm nhận vị trí tồn tại của hắn.

Trong lòng Dương Phàm một mãnh bình tĩnh, dần dần thu gọn phạm vi Toàn Tri Mô Thức. Dưới hình thức cảm quan này, phạm vi trăm trượng, là phạm vi hữu hiệu nhất của hắn. Vì ứng phó với sát thủ đáng sợ này, Dương Phàm thu nhỏ phạm vi cảm quan đến phạm vi hai mươi trượng.

Hành tẩu một lát, phía trước là con sóng nhân tạo, đi lên trên cầu liền có thể đi vào khu vực khách liêu của Vương phủ, nơi đó có không ít người tu tiên. Hồ Phi cư ngụ bên trong. Vừa tiếp cận con sông nhân tạo, ánh mắt Dương Phàm nhìn trừng, thân hình bỗng nhiên nhảy về phía trước.

Vù

Một cây hắc tiên thần bí trong tay, hóa thành một luồng hư ảnh không ngờ bỗng dưng kéo chiều dài thêm hai trượng. Vô thanh vô tức đâm về một nơi nào đó trong lòng sông.

Hắc tiên thần bí không một tiếng động giống như rắn độc trong bóng đêm, bỗng chốc kéo dài thêm một hai trượng, đánh trúng một nơi nào đó chỗ con sông.

Kình

Con sông yên tĩnh bị động thành một cái lỗ to lớn, gợn sóng mãnh liệt, bọt nước văng tung tóe, một bóng đen mơ hồ không rõ Vù một tiếng, bay ra xa mấy trượng, sau đó chia làm bốn chạy bốn phương. Dương Phàm ngưng thần thoáng nhìn, nhắm chuẩn một cái bóng đen không nhanh không chậm bức bách tới gần.

Bóng đen kia thấy tình huống như vậy, tốc độ đột nhiên nhanh hơn mấy phần, dưới ánh trăng chiếu xuống, Dương Phàm lờ mờ thấy được một gương mặt cực kỳ bình thường, trên mặt hơi có chút kinh ngạc, hiển nhiên là Dương Phàm có thể phát hiện hắn ẩn thân, cũng nhận ra sự chân thật trong ảo ảnh phân thân của hắn mà cảm thấy không ngờ.

- Còn hai lần nữa.

Thân hình bóng đen dừng lại, nói với giọng điệu không được tự nhiên, trong mắt hiện lên một chút hàn mang, khiến Dương Phàm sinh ra một loại cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm. Dứt lời, bóng đen hóa thành một mãnh hư ảnh mông lung, tốc độ nhanh đến mức Dương Phàm không thể đuổi kịp. Thời gian mấy hô hấp, tránh thoát cảm quan của hắn.

- Thích khách này ngay cả tốc độ cũng nhanh đến mức này. Hơn nữa, Ẩn Nặc Thuật và ảo ảnh phân thân kỳ diệu, cho dù gặp tu sĩ cường đại hơn hắn cũng có thể chiến thắng.

Thần sắc Dương Phàm càng lộ ra vẻ ngưng trọng. Ngân Bài Sát Thủ này đến bây giờ chỉ xuất thủ một lần, còn có hai lần ra tay ám sát mình. Sau khi hiểu được thực lực chân chính của thích khách này, Dương Phàm cũng không tự tin như trước đây. Nhìn về phía thích khách chạy đi, Dương Phàm đi qua cây cầu trên sông, vẫn không buông lỏng, đi vào khu vực khách liêu Vương phủ. Đang đêm, hắn cũng không cố kỵ điều gì, lên tiếng gọi Hồ Phi ra.

- TaTa đang bếBế quan!

Hồ Phi nói với vẻ không hờn giận.

Ánh mắt Dương Phàm liếc nhìn một cái, hơi lộ ra dị sắc:

- Ngươi bế quan trong này, trái lại thoải mái, nhanh như vậy đã tu luyện đến Ngưng Thần hậu kỳ, nhưng ta vừa mới trực tiếp bị người ta đuổi giết.

- NgươiNgươi bị đuổiĐuổi giết?

Thần sắc Hồ Phi biến đổi hỏi:

- LàLà ai?

- Ngân Bài Sát Thủ của Ám Huyết Vương Triều, một địch nhân cực kỳ đáng sợ.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Hắn đã xuất thủ với ta, dựa theo lẽ thường, hắn còn có hai lần xuất thủ với ta.

- HẳnHắn ở nơi nào, để ta giúp ngươi đi xửXử lý hắn!

Ánh mắt Hồ Phi sáng ngời nói trong đôi mắt lộ ra luồng chiến ý điên cuồng.

- Thích khách này thích đánh lén, chưa bao giờ đánh chính diện, hơn nữa một kích không thành, lập tức bỏ chạy rất quvết đoán, về phần tiếp theo sẽ xuất thủ khi nào, ai cũng khó thể đoán trước.

Trên mặt Dương Phàm lộ ra một chút cười khổ:

- Hắn là một tên cường giả Trúc Cơ Kỳ, ta không cầu giết chết hắn, chỉ cần bảo trụ mạng nhỏ trước.

- TrúcTrúc Cơ Kỳ?

Trên mặt Hồ Phi lộ ra một chút kinh ngạc, dường như có chút sợ hãi. Đích xác, cường giả Trúc Cơ Kỳ, cho dù lấy một địch hai cũng có thể chiến thắng hai gã tu sĩ Ngưng Thần hậu kỳ. Từ quỷ thi ở Thiên Niên Mộ Huyệt, khiến bọn họ kiến thức qua thực lực tu sĩ Trúc Cơ KỲ. Đạo sĩ mặt béo khi đó bởi vì nguyên nhân công pháp chỉ có thể phát ra một nửa thực lực liền bức hai người đến tình cảnh nguy hiểm. Mà giờ phút này, Ngân Bài Sát Thủ của Ám Huvết Vương Triều, thực lực của hắn ít nhất mạnh hơn gấp đôi, hơn nữa hành động quỷ dị hơn.

- Đúng vậy! Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải liên thủ đối phó thích khách kia như vậy mới có thể gia tăng phần thắng.

Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng nói. Hồ Phi gật đầu, nói với vẻ kiên quyết:

- Ta nhất định bảoBảo vệ ngươi.

Thư phòng Yến Vương phủ.

Két!

Một bóng dáng đàn ông trống rỗng xuất hiện ở trong đó.

- Báo Vương gia! Dương dược sư tới phủ tìm Hồ tiên sư, ở trong phủ bị Ngân Bài Sát Thủ của Ám Huyết Vương Triều ám sát một lần bị thương không nhẹ. Sau đó ở gần sông nhân tạo. Dương dược sư nhìn thấy nơi ẩn thân của thích khách, chủ động giải trừ nguy nan.

Yến Vương ngồi ở trước bàn, trầm ngâm nói:

- Ngân Bài Sát Thủ ở kinh đô ra tay gần như chưa từng thất bại. Ngay cả trưởng lão Trúc Cơ KỲ của tứ đại gia tộc cũng từng bị hại dưới tay. Dương Phàm này thật sự không đơn giản, không ngờ trốn thoát được một lần xuất thủ của Ngân Bài Sát Thủ còn nhìn thấu một lần ẩn núp.

Đêm đó, Dương Phàm ngủ lại trong phủ. Cả đêm, Dương Phàm đều khoanh chân tĩnh tọa, đồng thời tu luyện Tiên Hồng Quyết, triển khai cảm quan tập trung mọi khu vực, để ngừa lúc này sát thủ lại tiến đến.

Sáng ngày hôm sau, Dương Phàm dưới sự hộ tống của Hồ Phi về tới Tiên Hồng Y Quán. Ngày hôm qua khai trương long trọng, Tiên Hồng Y Quán và tên của kinh đô đệ nhất thần y uy chấn y giới, người đến xem bệnh liên tiếp không dứt, trong số này còn gồm cả không ít người tu tiên.

Dương Phàm tuần tra y quán một lát, phát hiện nhân thủ có chút không đủ, mặc kệ là học đồ hay là dược sư đều rất khẩn trương. Kết quả là, Dương Phàm phái người ở khắp kinh đô chiêu mộ dược sư và học đồ, đồng thời cũng cho Trịnh lão trước tiên giúp mình kiểm tra chọn một số người.

Ngày đầu tiên trôi qua, lợi nhuận của Tiên Hồng Y Quán bao gồm bạc ròng, linh thạch nhiều không đếm được. Bạc kiếm được, Dương Phàm không để vào mắt, những ngày đầu tiên chính thức khai trương, liền có được một trăm linh thạch, số lượng này khiến hắn cảm thấy vui mừng.

Đương nhiên, dược sư tọa trấn ở y quán, mỗi tháng đều phải phát linh thạch.

Dương Phàm có thể tưởng tượng, theo nhân thủ của y quán khuếch trương, cùng với danh tiếng truyền xa đến lúc đó linh thạch vào tay khẳng định còn muốn nhiều hơn.

- Đây quả thực là món lãi kếch sù.

Dương Phàm mừng thầm, hắn mở y quán ước nguyện ban đầu chẳng qua là tăng tu vi lên, linh thạch trong tay trái lại là một sự kinh hỉ không ngờ. Linh thạch chính là tiền tệ thông hành của Tu Tiên giới. Linh thạch có được đủ nhiều, là có thể đi giao dịch càng nhiều tài liệu tu tiên, pháp bảo, đạo cụ, thiên tài địa bảo

Thoáng một cái, nửa tháng trôi qua, lúc này chuyện kinh doanh của y quán càng ngày càng tốt, uy danh đệ nhất thần y, hấp dẫn rất nhiều người tu tiên. Dương Phàm tọa trấn ở lầu bốn y quán, bệnh tật bình thường, hắn căn bản không muốn xuất thủ. Hiện nay, có thể khiến hắn mang đến hiệu quả tu vi tăng lên, chỉ có tu vi ngoài Ngưng Thần Kỳ, hoặc là tu sĩ bậc thấp với thương thế cực kỳ nghiêm trọng.

Thời gian nửa tháng, ông chủ duy nhất Dương Phàm không ngờ kiếm được vài ngàn khối linh thạch. Mà đó còn chưa kể đến mấy trăm linh thạch đã phân cho nhân viên. Hiện tại, Dương Phàm cũng coi như có chút tài sản, ngẫu nhiên đi phường thị tu tiên kinh đô mua sắm một ít tài liệu cùng đạo cụ bùa

Tuy nhiên, duy nhất khiến tâm thần Dương Phàm bất an vẫn là Ngân Bài Sát Thủ âm thầm dò xét.

Nửa tháng này, đã từng có mấy lần hắn đều cảm nhận sát khí bỗng dưng thoáng hiện. Còn may là Hồ Phi và hắn gần như một tấc cũng không rời. Ngân Bài Sát Thủ kia vẫn tìm không được cơ hội tốt để tập kích. Nhưng đến một ngàv trạng thái yên bình bị đánh vỡ.

- Cái gì? Ngươi lại muốn đi chiến đấu với Vô Song?

Dương Phàm lộ ra vẻ dị sắc.

- ĐúngĐúng vậy!

Khuôn mặt Hồ Phi nói với vẻ cố chấp:

- ĐâyĐây ướcƯớc định của ta với hắn.

Dương Phàm nhẹ thở dài một hơi:

- Ngươi đi nhanh về nhanh đây.

- Không bằng ngươi cùng đi theo ta đi!

Hồ Phi do dự nói:

- Ta sợ gãGã sát thủ kia sẽ thừa cơ hội!

Dương Phàm suy nghĩ lắc đầu nói:

- Thôi! Chuyện phải tới cuối cùng cũng sẽ tới.

- Được rồi! NgươiNgươi cẩn thận.

Cùng ngày, Hồ Phi rời khỏi Tiên Hồng Y Quán.

Dương Phàm đứng trước cửa sổ tầng năm của y quán, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Hàn Viên Cư ở kinh đô, thì thào nói nhỏ: "Còn ba tháng nữa". Nhưng đúng lúc này, một tia sát khí thoáng hiện trong đầu hắn, ngực chợt lạnh. Thân thể Dương Phàm cứng đờ, toàn thân lạnh như băng, như rơi vào hầm băng.

Thích khách tựa như âm hồn xuất hiện có thể nói là xuất quỷ nhập thần. Sát khí phát tán ra, dường như có thể đông cứng linh hồn so với lần ám sát trước mạnh hơn không chỉ vài lần. Dương Phàm cảm thấy chấn động tâm thần, theo khí tức bây giờ Ngân Bài Sát Thủ phát ra mà xem thực lực so với lần trước cường đại hơn rất nhiều. Lặng lẽ đứng tại chỗ, Dương Phàm không nhanh không chậm tiến vào Toàn Tri Mô Thức, khống chế cảm quan trong phạm vi hai mươi trượng.

Hai mươi trượng, đây cũng là một không gian không nhỏ, ngay cả cao nhân Trúc Cơ Kỳ, cũng cần thời gian nhất định di chuvển. Căn cứ sát thủ kia lần trước thi triển ra tốc độ nhanh nhất. Dương Phàm phỏng đoán ít nhất phải có thời gian hai ba hô hấp, đối phương mới có thể vượt qua khoảng cách hai mươi trượng.

Thời gian hai ba hô hấp, đây cũng đủ cho Dương Phàm làm rất nhiều chuyện, sẽ không bị rơi vào kết cục trong nháy mắt bị đối phương giết. Rất nhanh, cảm quan linh mẫn của Dương Phàm. tra xét được chỗ của Ngân Bài Sát Thủ.

Một luồng hàn ý xuyên thấu lòng bàn chân hắn.

Địch nhân không ngờ ở dưới chân hắn!

Tầng năm và tầng bốn của y quán chỉ có một vách ngăn!

Ngày thường, Dương Phàm một mình tọa trấn lầu bốn người ngoài không đi vào. Thích khách kia lại nhân cơ hội này bản thân như thằn lằn treo trên trần nhà. Cho nên thích khách kia ở ngay dưới chân hắn, cách hai người chỉ có một tấm ván gỗ. Tuy rằng tài liệu dùng để kiến tạo Tiên Hồng Y Quán đều là ván gỗ thượng đẳng, trải qua xử lý đặc biệt cứng rắn dị thường, ngay cả ngọn lửa bình thường cũng không thể thiêu đốt dễ dàng.

Nhưng thứ gọi là cứng rắn ở trước mặt người tu tiên căn bản như một trò đùa, cũng không khác một trang giấy.

- Ngươi quả nhiên có thể cảm giác vị trí tồn tại của ta.

Một giọng nói lạnh nhạt truyền vào trong tai Dương Phàm. Thích khách không ngờ lên tiếng nói chuyện trước khi phát động công kích. Điều này khiến cho Dương Phàm có chút không ngờ.

- Thủ đoạn ẩn nấp rất cao minh. không ngờ có thể thần không hay quỷ không biết lẻn vào y quán của ta.

Dương Phàm nói với vẻ bình tĩnh, lại hỏi:

- Ngươi vào khi nào? Khi ta tiễn Hồ Phi đi?

- Con mồi! Ngươi lập tức phải chết còn muốn nói nhiều lời như vậy làm gì.

Trong giọng nói của thích khách lộ ra một chút chế giễu.

Dương Phàm cảm giác hàn ý càng tăng đến từ lòng bàn chân, linh hồn đều khẽ run rẫy.

- Ha ha! Nếu ngươi đã nắm chắc 100% giết chết ta vì sao lại muốn nói lời vô nghĩ với ta? Chẳng lẽ thất bại lần trước, khiến ngươi không cam lòng?

Trọng giọng nói của Dương Phàm lộ ra vẻ ý cười vui.

Nói ngắn ngủi mấy câu, hắn đối với thích khách này hiểu biết nhất định. Người này là Ngân Bài Sát Thủ của Ám Huyết Vương Triều, bằng vào tốc độ không thể tưởng tượng và thủ đoạn ẩn nấp. bình thường bất cứ nhiệm vụ nào đều một kích chiến thắng, cho nên rất kiêu ngạo.

- Lần trước ta khinh địch cho rằng ngươi như tu sĩ Luyện Khí Kỳ, khi công kích chỉ dùng ba thành lực đạo nếu không ngươi cho mình còn có thể sống tới ngày hôm nay?

Thích khách cười lạnh nói.

- Chỉ dùng ba thành lực đạo sao?

Dương Phàm thất kinh trong lòng, tuy nhiên chợt suy nghĩ đây có lẽ là một loại thủ đoạn tâm lý chiến của đối phương, khiến mình mất đi tin tưởng liều sống chết. uy nhiên, nếu thích khách kia lần trước thật sự chỉ dùng ba thành lực đạo như lời nói như vậy thực lực chân chính của hắn lại đáng sợ như thế nào?

- Đáng tiếc nha! Lúc này ngươi xuất kích, nhất định phải thất bại!

Dương Phàm nhẹ thở dài một hơi trên tay kết một cái pháp quyết, trong không khí chấn động, một tầng vầng sáng màu đất bao trùm trong toàn bộ không gian tầng năm dùng mắt thường khó thể trông thấy, bao gồm sàn nhà và nóc nhà. Cùng lúc như thế, dưới chân Dương Phàm bỗng nhiên thoáng vận lực, thân hình nâng lên.

Hắn vừa động, dưới chân truyền đến một tiếng thịch thịch, vầng sáng màu vàng đất lung lay dữ dội, trận pháp bao phủ không gian tầng năm rung động, vầng sáng lưu chuyển không ngừng, lúc sáng lúc tối. dường như tùy thời muốn tắt.

Lúc này, cả Tiên Hồng Y Quán sinh ra một cơn chấn động rất nhỏ, người có cảm quan linh mẫn có thể cảm giác được. Mặc dù có trận pháp giảm bớt lực lại vẫn tạo thành rung chuvển như thế, có thể thấy được lực phá hoại của một kích vừa rồi của thích khách kia.

- Trận pháp?

Thích khách thất thanh kinh hô, thân hình chợt lóe biến mất ở không gian tầng năm y quán. Dương Phàm đứng tầng năm y quán nhìn những vết rách trên sàn nhà tầng năm, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Chỉ thiếu một chút xíu nữa thích khách liền phá vỡ trận pháp tầng thứ năm y quán.

Trước đây vì ứng phó đợt tập kích thứ hai của Ngân Bài Sát Thủ. Dương Phàm triệt hồi trận pháp và cấm chế vốn có, cố ý bố trí một tầng trận pháp ẩn tàng ở tầng năm tên là Ẩn Tàng Huyền Kỳ. Bộ trận pháp này là khi Dương Phàm đi phường thị kinh đô vô tình nhìn thấy, vì thế bỏ ra một hai trăm linh thạch bố trí, bố trí ở tầng năm y quán.

Sự kỳ diệu của trận pháp này ở chỗ bình thường ở trạng thái đóng. không tràn ra bất cứ linh khí gì, chỉ có khi chủ nhân kích phát nó mới có thể triển khai lực lượng trận pháp. Nếu địch nhân tiến vào trong trận pháp sẽ bị trói buộc với một mức độ nhất định tốc độ giảm đi thân rơi vào trong ảo trận.

Dương Phàm hy vọng hiệu quả giảm tốc độ bên trong trận pháp, điều này dùng để đối phó với tốc độ khủng bố của thích khách là tốt nhất. Tuy nhiên, chuyện thường phát triển một cách ngoài dự đoán. Thích khách kia giảo hoạt tới cực điểm, ẩn núp trên trần nhà tầng thứ tư. Vì thế, tính đông tính tây, ngược lại thất bại trong gang tấc, lại thất bại.

Đứng lẳng lặng tại chỗ một lát, Dương Phàm chậm rãi khuếch trương cảm quan phát hiện trong y quán không còn khí tức của thích khách.

Vù!

Dương Phàm nhẹ thở một hơi, đợt ám sát thứ hai này, cuối cùng cũng ứng phó được rồi, có một chút thành phần may mắn. Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn chạm đến sàn nhà vỡ ở dưới chân. sắc mặt ngưng trọng hơn.

Lực lượng thủ hộ trận pháp. hắn rất hiểu. một kích vừa rồi của Ngân Bài Sát Thủ kia ít nhất gấp hai lần uy lực được phóng ra ở Vương phủ.

- Thích khách kia quả nhiên không nói láo, khi xuất thủ đợt thứ nhất hắn chỉ dùng ba thành lực đạo.

Dương Phàm hoảng sợ trong lòng, bằng không lấy tu vi Ngưng Thần KỲ của hắn căn bản không có khả năng ngăn một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung, hậu kỳ.

Ngưng Thần KỲ và Trúc Cơ Kỳ, có chênh lệch lực lượng to lớn, kém một cấp lớn, dưới toàn lực của người có âm mưu tập kích. Ngưng Thần Kỳ gần như chỉ có kết cục bị miễu sát. Khi Dương Phàm phân tích và suy tư, một luồng sát khí từ ngoài hai dặm truyền đến. Đây dĩ nhiên vượt qua thần thức và phạm vi cảm quan của hắn.

- Lần đầu tiên là ta khinh địch, lần thứ hai tính vận khí ngươi tốt, dựa theo lệ thường, một lần xuất kích cuối cùng, ta sẽ sử dụng mười thành lực lượng. Hơn nữa sẽ không khinh địch như một kích vừa rồi

- Chờ xem, tu sĩ nhỏ bé, tận thế của ngươi, ngay ở lần tiếp theo.

Sát khí và hàn ý trong giọng nói kia càng phát ra rõ ràng, sau đó lại bỗng nhiên biến mất. Thần sắc Dương Phàm âm trầm, hai tay xiết chặt, sát thủ này thật sự quá kiêu ngạo, muốn tới thì tới. muốn đi thì đi, nghĩ nơi này là vườn rau sao?

Tiếp theo ta phải cho ngươi có đi không có về!

Dương Phàm với sắc mặt âm tình bất định, nổi giận thật sự đứng trầm tư trên tầng năm. Nhưng dưới tình huống kém một cấp độ lớn. Dương Phàm muốn bảo vệ sinh mệnh cũng có chút khó, về phần muốn phản kích thích khách, lại khó khăn vạn phần!

Dương Phàm đi đến lầu bốn phát hiện Thương Vân và Điệp Liên nghe được động tĩnh chạy lên.

- Thần y! hắn đã tới?

Điệp Liên run giọng nói nhìn vết rách to lớn trên trần nhà.

Dương Phàm gật gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Còn lại một lần cuối cùng.

Sau đó, hắn phân phó với Thương Vân:

- Mời người đến đây, tu sửa căn lầu này.

- Dạ!

Thương Vân nói, không kìm nổi nói:

- Ngân Bài Sát Thủ xuất thủ lần thứ ba, sẽ không xuất thủ như lẽ thường, cũng sẽ không tuân thủ quy định gì, hoàn toàn không từ thủ đoạn.

Điệp Liên cũng gật đầu nói:

- Ngay cả trưởng lão Trúc Cơ Kỳ của tứ đại gia tộc tu tiên ở kinh đô, đều bị ám sát thành công.

Thế lực của Ám Huyết Vương Triều không ngờ mạnh như vậy, ngay cả thế lực như tứ đại gia tộc tu tiên đều dám động?

Dương Phàm có chút khó thể tin.

- Ngân Bài Sát Thủ đều là cường giả Trúc Cơ Kỳ, nhưng phía trên nữa còn mạnh hơn đó chính là Kim Bài Sát Thủ. Nghe nói ngay cả tu sĩ bậc cao đều có thể ám sát.

Điệp Liên hạ giọng nói.

- Ám sát tu sĩ bậc cao.

Dương Phàm hít thật sâu một ngụm lãnh khí.

Thực lực của Ám Huyết Vương Triều, so vói trong tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn mười lần. Thực lực tu sĩ bậc cao, hắn tận mắt thấy qua. Mấy tháng trước, hắn ở chỗ Vô Danh u Lâm đã từng nhìn thấy lão đại Huyết Ma Kim Đan Kỳ, đứng ngạo nghễ trên hư không, bằng vào thực lực bản thân chống lại cuồng bạo ma khí mênh mông cuồn cuộn, uy năng này có thể nói là kinh thế hãi tục bễ nghễ tung hoành.

Lão già lưng gù thần bí ở Dật Hà thôn tu vi sâu không lường được. Y thuật lại tinh thông, vết thương trên người lão cũng bị tu sĩ bậc cao tạo thành. Lực phá hoại tạo thành trên thân thể không thể điều trị trong vài chục năm, lúc ấy Dương Phàm cũng chỉ đành chịu.

Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ qua, một tổ chức không ngờ cường hãn đến có thể ám sát tu sĩ bậc cao.

- Ta sẽ cẩn thận.

Lệ quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe dừng ở trên mặt Điệp Liên, nhàn nhạt nói:

- Cô tiếp cận ta, rốt cuộc có mục đích gì?

Nếu không nói ta sẽ trục xuất cô đi.

- HuHuhuHiện tại Điệp Liên không có một chút pháp lực gì, như thế nào có thể xúc phạm tới thần y. Hơn nữa, ta đối với thần y căn bản không có bất cứ ác ý gì.

Điệp Liên lau nước mắt bắt đầu làm nũng, bộ dạng đáng thương.

- Cô là người có thân phận không rõ ràng, ở bên cạnh ta, là một tai họa ngầm không biết.

Dương Phàm nói không chút lưu tình:

- Ta mời cô đi.

- Hu hu hu

Điệp Liên khóc nói:

- Ta thật sự không ác ý, thậm chí còn có thể bảo vệ an toàn cho ngươi.

- Cô đi đi! Đừng khiến ta động thủ.

Dương Phàm cười lạnh nói.

- Xem như ngươi lợi hại!

Điệp Liên dậm chân tức giận nói xoay người bước đi. Thương Vân lại như có suy nghĩ nhìn nàng một cái.

- Con nhận biết nàng sao?

Dương Phàm hỏi.

- Nhận biết! Tuy nhiên nàng bình thường không phụ trách ám sát. Con nghĩ nàng không có ác ý với ngài.

Thương Vân nói.

- Con muốn ở nơi này, chỉ là vì học y của ta. hoặc là để ta xuất thủ cứu sống tỷ tỷ của ngươi?

Dương Phàm nhìn về phía Thương Vân hơi thâm ý.

- Con không thích công việc sát thủ này, mà trở thành một gã dược sư lại có thể bù lại khuyết điểm trong lòng là tốt rồi

Thần sắc Thương Vân hơi hơi ảm đạm.

- Nói như vậy, con muốn học y cũng không phải vì hứng thú nhất thời.

Dương Phàm nhẹ thờ dài một hơi:

- Con ra ngoài làm việc đi.

- Dạ

Thương Vân rời đi.

Thần thức Dương Phàm đang truy tìm Điệp Liên. Cũng giống như lần trước, Điệp Liên rời khỏi Tiên Hồng Y Quán đi đến gần một cửa hàng tạp hóa. Sau khi đi vào cửa hàng, Dương Phàm bỗng nhiên mất đi khí tức của nàng dường như hư không biến mất.

Loại tình huống này khiến trong lòng Dương Phàm lâm vào rung động. Hai lần đều giống nhau, sau khi Điệp Liên vào cửa hàng tạp hóa liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

- Sư tôn! Con lại thất bại! Mời người trách phạt Điệp Liên đi.

Điệp Liên lau nước mắt, khóc lóc kể lể nói.

Vù

Bên trong lờ mờ xuất hiện một đoàn quang ảnh ngưng kết thành một người đàn ông thần bí mặc áo đen đầu đội mặt nạ màu đen.

- Nếu hắn không tin con thì cũng thôi đi.

Người đàn ông thần bí mang mặt nạ nói với vẻ bình tĩnh:

- Ngân Bài Sát Thủ tự mình xuất thủ, tuy nhiên nhiệm vụ đã phát ra nếu hủy bỏ cũng không thể rồi.

- Sư tôn! Điệp Liên khó hiểu, vì sao ngài bảo vệ người này như thế? Chẳng lẽ trong tổ chức cũng nhìn trúng y thuật siêu phàm của hắn.

Điệp Liên tò mò nói.

- Bởi vì

Người đàn ông thần bí đột nhiên dừng lại, nhàn nhạt nói:

- Sau này con sẽ biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.