Chương trước
Chương sau
- Ha ha ha

Mấy tên du côn kia cười dâm tà không chút thiện ý bức tới Vũ Văn Hàm, một người đến tay trói già còn không chặt!

- Người này thật sự khiến người ta phải nhộn nhạo! Cực phẩm nhân gian cũng chỉ như thế! Chẳng lẽ ông trời lại ban thưởng tiên nữ này cho chúng ta! Hắc hắc, huynh đệ. tiến lên nào!

- Có thể được hưởng dụng nữ nhân thế này thì dù sống ít đi mười năm cũng đáng giá! Ha ha ha

Trong mắt đám người này lúc này chỉ còn có khuôn mặt tuyệt thế đang bất lực với nước mắt lã chã. Vẻ mặt bọn chúng vô cùng tham lam hai tay run rẩy hướng về phía nữ nhân tuyệt sắc mà dù nằm mộng cũng khó thấy này!

- Không được, để ta tới!

- Cút mẹ mày đi để ta lên trước!

Rất nhanh, hai tên lưu manh lại nổi lên tranh chấp, ánh mắt tràn ngập hồng quang, thiếu chút nữa đã động thủ với nhau!

- A!

Vũ Văn Hàm thất kinh trong lòng tràn đầy vẻ lo âu và tuvệt vọng, thân mình mềm nhũn ra lung lay sắp đổ. Ngay cả khí lực để tự sát nàng cũng không có.

Phốc phốc phốc!

Đúng lúc này một đạo bóng đen xẹt qua trong đại viện vừa lúc lướt qua đám lưu manh kia. Hàn quang ẩn ẩn hiện lên huyết quang bắn ra. Mấy tên du côn lưu manh trong sân gồm cả tên tráng hán kia thân thể đều trở nên cứng ngắc.

Ba!

Bóng đen kia hơi dừng lại một chút liếc mắt nhìn về phía Dương Phàm đang nằm trên mặt đất sau đó lại dung nhập vào trong bóng đêm biến mất giống như một âm hồn.

Bùm bùm

Bóng dáng này vừa biến mất, bốn năm người trong sân đồng loạt ngã xuống đất. Khí tuyệt thân vong máu huyết giàn giụa. Vũ Văn Hàm nhìn thấy một màn này, bị dọa cho mặt không còn chút máu chỉ biết nhắm hai mắt lại không dám nhìn nữa!

Đúng lúc này, từ bên tai nàng lại truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, có người đang tiến lại gần.

- Dương Dược sư!

Vũ Văn Hàm mở hai mắt ra lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn thấp giọng khóc nức nở bộ dáng rất ủy khuất!

Đợi qua một lúc. Dương Phàm đẩy nàng ra thở dài nhẹ một tiếng rồi nói:

- Hiện tại cô đã hiểu được rồi chứ!

- Hàm nhi hiểu rồi! Đa tạ Dược sư chỉ điểm!

Vũ Văn Hàm lau khô nước mắt trong con ngươi lại hiện lên chút xấu hỠnhưng cũng đã thấy có nét minh bạch.

- Cô hiểu được là tốt rồi!

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Nếu vừa rồi không có cao thủ của Vương phủ âm thầm bảo hộ thì kết cục của cô cũng không tốt đẹp gì hơn so với con Bách việt điểu đâu!

Vũ Văn Hàm nghe thế thần sắc lại biến đổi. Hậu quả này, nàng chỉ nghĩ thôi cũng đã không muốn!

Dương Phàm thấy nàng suy yếu quá vì thế lại đặt một tay lên vai nàng, chậm rãi rót đám sương sinh mệnh cuồn cuộn kia vào cơ thể nàng. Sau một lúc, sắc diện của Vũ Văn Hàm lại càng trở nên hồng nhuận, lộng lẫy, càng thêm xinh đẹp khí sắc cũng khá hơn rất nhiều.

Vũ Văn Hâm lại hơi mê man nói:

- Thật sự rất hâm mộ y thuật của Dược sư!

- Cô cũng không thích hợp để học y thuật!

Dương Phàm nói thẳng.

Vũ Văn Hàm mang Cửu Túc Huyền Mạch lại không có thiên phú tu tiên. Nếu nàng muốn bước chân vào Tiên đồ thì phải kích phát được lực lượng thần bí trong huyết mạch cơ thể nàng!

- Chúng ta về Vương phủ thôi!

Dương Phàm lôi kéo cánh tay của Vũ Văn Hàm đi về phía phủ đệ của Yến Vương. Hắn đã sớm biết có cao thủ của Vương phủ âm thầm ẩn núp phụ trách bảo hộ sự an toàn của Nhị Quận chúa cho nên giờ phút này có chút đề phòng.

- ừm!

Vũ Văn Hàm cúi đầu đáp.

Trong đêm thanh gió mát hai người đi một lúc đã về tới Yến Vương Phủ. Đồng dạng, lần này hai người lại trèo tường vào. Nếu đi bằng cửa chính tất nhiên sẽ có một số ảnh hưởng không tốt đối với Vũ Văn Hàm.

Sau khi đến Hàm Trữ Cư, Dương Phàm buông tay Vũ Văn Hàm ra vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Việc trị liệu đến hôm nay chấm dứt! Bệnh của Hàm nhi tiểu thư đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần ngày sau chăm sóc cẩn thận là được.

- Ta

Vũ Văn Hà cắn môi, biểu hiện ra bộ dáng như bất lực

- Ý tứ của Dược sư là?

- Hàm nhi tiểu thư đã hết bệnh rồi, ngày sau có thể yên ổn sống ở Vương phủ như một người bình thường sống hết cuộc đời này, cũng sẽ hưởng hết những vinh hóa phú quý của nhân gian. Điều này cũng đủ để khiến hàng ngàn hàng vạn phàm nhân vô cùng hâm mộ!

Thanh âm của Dương Phàm không chút biểu cảm.

- Không! Ta không muốn!

Vẻ mặt Vũ Văn Hàm quật cường và kiên nghị. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dương Phàm, chợt lại nhìn lên bầu trời vô tận ánh mắt lộ ra hào quang sáng sủa!

- Hàm nhi không muốn cả đời như thế bị vây trong lồng! Hơn nữa thần bí tinh không kia, vũ trụ vô tận kia dường như đang có thứ gi đó kêu gọi ta!

Vũ Văn Hàm chăm chú nhìn tinh không trong bóng đêm. Ánh mắt mê man của nàng dần bắn ra quang hoa vẻ mặt cũng trở nên kiên định!

Dương Phàm nghe thế tâm thần chấn động, sắc mặt trở nên ngưng trọng, có chút không ngờ nói:

- Ngươi hiện đã hiểu sự khó khăn trên con đường đó vẫn nguyện ý như con thiêu thân lao đầu vào lửa sao?

Vũ Văn Hàm mở miệng cười nói:

- Dương Dược sư trước đây không phải đà từng nói nói nếu ta vượt qua được khảo hạch vừa rồi, Hàm nhi vẫn kiên trì thì sẽ đáp ứng dẫn ta tiến nhập Tiên đồ sao?

- Được được được!

Dương Phàm nhìn nàng thật sâu, trong lòng ẩn ẩn có vài phần kính nể. Trải qua một phen khảo nghiệm vừa rồi đối mặt với hậu quả đáng sợ như thế. Nếu là nữ nhân bình thường đã sớm mất hết dũng khí.

Vũ Văn Hàm lại vẫn có thể kiên trì như thế không chỉ bởi vì lực lượng thần bí trong cơ thể của mình có dấu hiệu thức tỉnh mà còn vì ý chí của nàng!

- Lúc trước, Phụ vương của ngươi từng nói rõ với ta rằng hãy cho ngươi một cuộc sống bình thường của phàm nhân!

Dương Phàm nhẹ nhàng nói, không trả lời trực tiếp.

- Phụ vương!

Vũ Văn Hàm trở nên trầm ngâm, thần thái cũng tối sầm lại, hỏi:

- Dược sư chẳng lẽ đã đáp ứng người rồi?

- Ha ha, vận mệnh và sự tự do của ngươi thì người khác có thể quản được hay sao? Dương mỗ sao lại đáp ứng được!

Khóe miệng Dương Phàm hơi mân mê. Yến Vương từng nói thế với hắn nhưng hắn cũng chưa từng đáp ứng!

- Nói thế thì Dược sư có chịu làm người "mở lồng" cho Hàm nhi không?

Vũ Văn Hàm vui vẻ cười nói.

Sắc mặt Dương Phàm trịnh trọng gật đầu:

- Đúng thế! Ngươi đã thông qua khảo hạch lần này! Ta đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa! Hơn nữa! Ngươi nếu đã cố ý như thế thì cũng không ai ngăn được ngươi cả! Dương mỗ sẽ là dẫn lộ nhân!

- Dẫn lộ nhân?

Vũ Văn Hàm thấy hơi tò mò trong mắt hiện lên vẻ chờ mong mà trước giờ chưa từng có, nàng cảm kích nói:

- Dược sư. Hàm nhi bái tạ!

Dứt lời. nàng khom người thật sâu về phía Dương Phàm để biểu đạt sự cảm động và kính ý của mình!

Dương Phàm cũng không ngăn cản. mĩm cười:

- Ta cũng chỉ có thể làm dẫn lộ nhân cho ngươi mà thôi! Hàm nhi ngươi mang Cửu Túc Huyền Mạch! Con đường của ngươi ngày sau sẽ đi như thế nào thì một kẻ tu tiên bậc thấp như ta không thể đoán được!

Ánh mắt Vũ Văn Hàm chân thành nói:

- Mặc kệ ngày sau Hàm nhi ra sao đều sẽ không bao giờ quên được ân tình của Dược sư hôm nay!

- Được. vậy ta sẽ mỏi mắt trông chờ!

Dương Phàm cũng không hối hận, đáp ứng việc này!

Vũ Văn Hàm có được thể chất thần bí như thế. Ngày sau có thể đi bao xa, ngay cả hắn cũng khó có thể đánh giá được! Mà hắn chỉ là một dẫn lộ nhân mà thôi!

Ngay lúc này thần sắc Dương Phàm hơi đổi. Hắn làm cái động tác ý bảo Vũ Văn Hàm chớ lên tiếng, ánh mắt làm như vô tình liếc nhìn về một phía.

Vũ Văn Hàm nhìn thấy tình cảnh như thế, thầm giật mình nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra!

Vù -!

Trong trời đêm mơ hồ truyền ra một tiêng gió rất khẽ nhưng sau đó đã lập tức biến mất.

- Được rồi, đi thôi!

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi.

- Thực tế hành động của ngươi và ta đều bị Yến Vương Phủ theo dõi. Chỉ là Dương mỗ không để chúng biết được nội dung chúng ta trò chuyện mà thôi!

- Phụ thân khẳng định là lo lắng cho sự an nguy của ta!

Vũ Văn Hàm thở dài một hơi:

- Hàm nhi cũng không thích cảm giác đó!

- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi! Từ ngày mai trở đi, ta vừa chữa thương cho cô, đồng thời sẽ dần dần giúp cô tăng cường thể chất!

Dương Phàm trầm ngâm nói.

Vũ Văn Hàm hiểu được rằng Dương Phàm phải đi nhưng nàng nghĩ cái gì đó, lại cười nói:

- Dương Dược sư là dẫn lộ nhân của ta, như thế thì ta sẽ gọi người là Dương tiền bối hay Dương đại ca đây?

Dương Phàm cười khổ, quan hệ hai người vô hình đã gần hơn một chút, thản nhiên nói:

- Tuổi tác của chúng ta cũng hơn kém nhau không nhiều, cô gọi ta là Dương đại ca cũng không sao!

- Dương đại ca, đêm mai tái kiến!

Vũ Văn Hàm nhìn bóng dáng Dương Phàm rời đi, nhẹ nhàng nói lời từ biệt. Nàng cười tươi như trăm hoa đua nở trong đêm lại có một vẻ mỹ lệ rất riêng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.