Chương trước
Chương sau
Theo một tiếng ồ to than thở, tất cả tu sĩ Thúy Vi Cư đều xôn xao cả lên.

- Một trăm linh thạch? Ta không nghe lầm chứ?

Trịnh Lão Tiên thân thể cứng đờ, vẻ mặt mừng rỡ khó hiểu gắt gao nhìn Dương Phàm.

- Ngươingươi có nói sai hay không?

Hứa phù sư khó có thể tin được, người tu tiên trên thế gian này có ai lại ngại nhiều linh thạch chứ?

Sinh ra nghi hoặc không chỉ có hai người, các tu sĩ vây quanh cũng ôm tâm tình đồng dạng. Hiện trường một trận tĩnh mịch, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Dương Phàm đợi hắn xác định.

- Lẽ nào ta nói không rõ sao?

Dương Phàm nhấn mạnh ngữ khí nhàn nhạt nói:

- Dựa theo ước định trước đó một trăm linh thạch, Tử Thanh Hào Mao Bút này thuộc sở hữu của Dương mỗ, bán cho ai do ta định đoạt.

Trong lời nói mang theo vẻ lạnh nhạt kiên định để mọi người rõ ràng đây không phải nói nhầm mà là một chuyện thật thiên chân vạn xác.

- Dương dược sư quả thật thủ tín, lão phu không nhìn lầm người!

Trịnh Lão Tiên mừng như điên, đối với nhân phẩm Dương Phàm cũng tán thành nhất định. Đồng thời. trong lòng lão cùng sinh ra một tia cảm động nhàn nhạt. Nếu Dương Phàm không thủ tín, lấy lợi ích làm trọng, như vậy hôm nay lão còn đâu mặt mũi nữa.

Sau đó, hai người một tay giao hàng một tay giao linh thạch. Dương Phàm giao Tử Thanh Hào Mao Bút cho Trịnh Lão Tiên, người sau cũng giao dịch cho Dương Phàm một trăm linh thạch.

Hứa phù sư nhìn hai người giao dịch, sắc mặt cực kỳ âm trầm nhìn Dương Phàm vài lần, trong mắt phun ra hàn mang, sau đó phẫn nộ rời đi. Tuy rằng Dương Phàm đưa lưng về Hứa phù sư. nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hàm chứa sát khí của lão ta.

"Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ mà thôi."

Trong lòng hắn cười lạnh thật không để việc này trong lòng. Trận phong ba phù bút này đã chấm dứt, mọi người đều tản đi, Dương Phàm trò chuyện vui vẻ với Trịnh Lão Tiên, quan hệ giữa hai người không khỏi càng gần hơn.

Vốn Trịnh Lão Tiên còn muốn tăng thêm năm mươi linh thạch cho Dương Phàm. lại bị hắn cự tuyệt.

- Trịnh lão, lẽ nào ngài quên ước định giữa chúng ta?

Dương Phàm nhàn nhạt nói.

- Ha ha! Điều này đương nhiên ta nhớ kỹ.

Trịnh Lão Tiên liên tục gật đầu. cười nói:

- Bằng nhân mạch lão phu ở kinh đô, tim một thân phận khách liêu hay khách quý cho Dương dược sư quả thật dễ như trở bàn tay, chỉ là không biết đạo hữu có yêu cầu cụ thể gì.

Dương Phàm trầm ngâm một lát, rất thẳng thắn nói:

- Ta tới kinh đô cũng không phải vì phục vụ cho một thế lực nào, từ đó được hưởng thụ nhân gian hay lợi ích cho bản thân. Mục đích cuối cùng của Dương mỗ là muốn mở một y quán tiên giới, vì vậy cần một thế lực nhất định làm chỗ dựa. Bởi vậy, thế lực này tốt nhất mạnh một chút.

Lúc Dương Phàm nói lời này, thậm chí không thiết trí cấm chế cách âm, bởi vì chuyện này căn bản không cần

Những việc hắn muốn làm đều là quang minh chính đại. Mở một nhà y quán chỉ vì tạo phúc tu tiên giới, sẽ không ảnh hường đến lợi ích nhiều người. Nhưng mà ai có thể đoán được mục đích chân chính hắn mở y quán chứ?

- Đạo hữu thật có chí hướng tốt ở nơi kinh đô này, thế lực cường đại nhất không ngoài tứ đại gia tộc tu tiên Vũ Vân, Sở, Dương, Lâm. Chỉ là sợ rằng độ khó hơi lớn, Dương dược sư có thể theo lão thương nghị cụ thể.

Trịnh lão cười nói.

- Làm Trịnh lão nhọc lòng, ta vừa tới kinh đô, chuyện này cũng không gấp.

Dương Phàm gật đầu.

- Cho lão phu một chút thời gian nhất định sẽ hết khả năng làm thỏa đáng cho ngài.

Trịnh Lão Tiên tự tin nói. Bản thân lão có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, sống ở kinh đô nhiều năm như vậy, nhân mạch cực lớn, việc này không làm khó được lão.

Lại nói chuyện phiếm một lát. Trịnh Lão Tiên mời Dương Phàm đi hàn xá của lão. Vừa nghe từ hàn xá, Dương Phàm còn tưởng là nhà Trịnh Lão Tiên, đợi khi tới nơi lại cảm thấy bất ngờ.

- Yến vương phủ?

Dương Phàm nhìn phủ đệ tráng lệ trước mắt, không khỏi ngẩn ra. Bất chợt. hắn liền hiểu được.

- Ha ha! Nửa năm trước lão phu gia nhập vào Yến vương phủ, cũng trở thành khách liêu vương phủ.

Trịnh Lão Tiên thoáng có chút đắc ý.

- Thì ra là thế.

Dương Phàm gật đầu, quan sát vương phủ khí phái huy hoàng này, chỉ cảm thấy nơi đây có một cỗ khí phách mơ hồ không biết đến từ nơi này. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

"Xem ra Yến vương phủ này cũng không đơn giản."

Ôm lòng hiếu kỳ, Dương Phàm theo hai ông cháu Trịnh Lão Tiên đi vào Yến vương phủ.

Thị vệ ngoài cửa phủ thấy Trịnh Lão Tiên trở về; đều khom người hành lễ; lại hỏi thân phận Dương Phàm.

- Dương dược sư là bằng hữu của ta, ngày sau có thể sẽ trở thành khách liêu vương phủ. Trịnh Lão Tiên chỉ nhàn nhạt nói một câu liền dẫn Dương Phàm vào trong phủ, xem ra

thân phận của lão ở trong vương phủ cũng không thấp.

- Dương dược sư cảm giác vương phủ này thế nào?

Trịnh Lão Tiên không đề cập tới thân phận chủ nhân vương phủ ở kinh đô, mặt cười hì hì hỏi

- Cảnh sắc nơi này không tệ.

Dương Phàm gật đầu, câu trả lời làm cho Trịnh Lão Tiên có chút không biết nói gì.

- Chủ nhân Yến vương phủ là đệ đệ đương kim thánh thượng, Vũ Văn Liệt.

Trịnh Lão Tiên cười nói.

Dương Phàm khẽ động dung:

- Nói như vậy, nơi này chẳng phải địa bàn Vũ Văn gia tộc?

- Cũng không phải, Thống trị giới thế tục không phải là người tu tiên nhất định phải là người phàm. Đây là định luật ngàn năm qua ở tu tiên giới. Vũ Văn gia tộc chân chính, chỉ âm thầm giúp đỡ mà thôi. Đương nhiên, Vũ Văn Liệt cùng với đương kim thánh thượng, đều là hậu duệ tử tôn gia tộc Vũ Văn, có quan hệ huyết thống trực hệ với lão tổ gia tộc.

Trịnh Lão Tiên giải thích.

Dương Phàm chợt hiểu, hóa ra đây là quan hệ giữa giới thế tục cùng tu tiên giới. Người tu tiên không được phép trực tiếp tham dự chính quyền thế tục, tối đa chỉ có thể âm thầm giúp đỡ dẫn đường, nếu không thì sẽ làm mất đi quy tắc khống chế thế gian.

Từ phương diện này xem ra Yến vương phủ chỉ là lực lượng trên giới thế tục của Vũ Văn gia tộc hoặc nói là thế lực ngoại tầng gia tộc. Biết rõ điểm này rồi, Dương Phàm lại có một bước hiểu biết cấu tạo thế lực kinh đô.

- Chẳng qua, Dương dược sư ngài cũng đừng coi thường Yến vương Vũ Văn Liệt.

Trịnh Lão Tiên vẻ mặt ngưng trọng nói.

- Ồ?

Dương Phàm hiếu kỳ:

- Lẽ nào Vũ Văn Liệt này cũng là người tu tiên?

- Không, Vũ Văn Liệt chỉ là một người phàm nhưng hắn nắm giữ võ lực đỉnh phong giới thế tục. Đã từng có lời đồn, hắn bằng vào một thân võ lực đánh chết một tu sĩ ma đạo Ngưng Thần Kỳ.

Trịnh Lão Tiên đè thấp giọng nói.

- Thật có chuyện này ư?

Trong lòng Dương Phàm cả kinh:

- Võ lực đỉnh phong giới thế tục lại mạnh đến như thế sao?

Theo hắn biết, võ lâm nhân sĩ bình thường tu luyện tới cảnh giới nhất định trên phưong diện thể chất có thể so sánh với tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Trong cơ thể vận chuyển chân khí. nhưng không cách nào sử dụng pháp lực. Vì vậy, thực lực võ giả Tiên Thiên vượt quá tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhưng không cách nào chống lại Ngưng Thần KỲ.

Yến vương Vũ Văn Liệt này có thể dùng võ lực đánh chết một tu sĩ ma đạo Ngưng Thần Kỳ, chuyện này thật nghe mà rợn người.

- Lực ảnh hưởng Yến vương trên giới thế tục rất lớn, uy vọng thậm chí còn trên cả đương kim thánh thượng. Chẳng qua Vũ Văn Liệt này cũng có một tiếc nuối, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, bên dưới có ba con gái nhưng lại không có con trai truyền thừa hương khói.

Trịnh Lão Tiên lại bắt đầu nói chuyện trong Yến vương phủ, dường như rất có ý muốn Dương Phàm gia nhập nơi này.

"Yến vương phủ? Dường như cũng không tệ lắm." Dương Phàm có chút ý động.

Sau khi rõ ràng cấu tạo thế lực kinh đô, hắn phát hiện người tu tiên phải chịu quy tắc hạn chế, ở nơi này hình như có chút bó tay bó chân không thể to gan lớn mật làm việc. Ngược lại thế lực thế tục thống trị hàng tỷ phàm nhân, bọn họ mới là nhân vật chính. Dù sao quốc gia nhân loại, phàm nhân chiếm tỷ lệ lớn nhất.

Dương Phàm đã dự liệu trước, muốn mở y quán ở kinh đô cần thiết phải mượn thế lực thế tục. Mà lực ảnh hưởng Yến vương phủ trên giới thế tục lớn như vậy, phía sau lại có một Vũ Văn gia tộc cường đại là một tuyển chọn không tệ.

Đi qua mấy hành lang gấp khúc, phía trước xuất hiện một dòng sông nhân tạo có lương đình, cầu kiều, núi giả, rừng trúc

- Đi qua cầu kiều, phía trước là nơi khách liêu chúng ta ở lại. Mỗi một khách liêu đều có một trạch viện của riêng mình.

Trịnh Lão Tiên giống như một người hướng dẫn, đi tới đâu nói tới đó. Tôn tử Trịnh Vân Phi yên lặng không lên tiếng, rất ít khi nói chen vào, dường nhu bị quản chế rất nghiêm khắc.

Lúc đi tới cầu kiều, phía trước có vài người vội vàng đi tới tuổi đều trên lục tuần.

Dương Phàm khịt mũi nhạy cảm ngửi được mùi vị thảo dược, ánh mắt rơi trên túi thuốc của một lão nhân mang theo người.

"Những người này đều là dược sư." Dương Phàm cho ra kết luận.

- Hà dược sư? Các người vội vàng như vậy, rốt cuộc vị quý nhân nào trong phủ bị bệnh?

Trịnh Lão Tiên hiếu kỳ hỏi, người được hỏi là một vị dược sư trong có vẻ lớn tuổi nhất.

Hà dược sư thở dài một hơi:

- Bệnh nhị tiểu thư lại phát tác.

Chỉ nói một câu, bọn họ liền vội vàng chạy một hướng trong vương phủ, ngay cả người lạ mặt như Dương Phàm cũng không kịp hỏi.

- Nhị nữ nhi Yến vương Vũ Văn Liệt là một kỳ nữ thiên phú dị bẩm, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý. Chỉ là từ nhỏ thể chất quái dị, thân mang bệnh lạ. lại phát tác không định kỳ, ngay cả dược sư tu tiên giới cũng không thể trừ tận gốc.

Trịnh Lão Tiên giải thích.

- Lại còn có chuyện này?

Dương Phàm lộ ra dị sắc, lại bình thản nói:

- Theo ta thấy dược sư vương phủ cũng không hơn thế này, tu vi cao nhất mới Luyện Khí hậu kỳ.

- Dương dược sư có điều không biết. Kỳ thật trong Yến vương phủ còn có một vị ông Phương dược sư, là một trong tam đại thần y kinh đô có thần thuật khởi tử hồi sinh. Có người nói người nếu không chỉ y thuật cao siêu, bản thân còn là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.

- Dược sư Ngưng Thần KỲ?

Dương Phàm khẽ động dung, trong lòng sinh ra vài phần cố kỵ. Từ khi hắn bắt đầu bước vào tiên đạo còn chưa bao giờ thấy qua dược sư cấp bậc Ngưng Thần Kỳ.

- Nếu vị Đông Phương dược sư này được tôn xưng là một trong tam đại thần y kinh đô, vậy hắn không chữa được bệnh cho nhị quận chúa vương phủ hay sao?

Dương Phàm khó hiểu hỏi.

- Nếu như không có vị Đông Phương dược sư này, vậy sợ rằng nhị quận chúa đã bỏ mình từ lúc vài tuổi rồi. Tuy nhiên mặc dù bằng y thuật của ngài ấy, cũng chỉ có thể bảo trụ lại cho nhị quận chúa một mạng.

Trịnh Lão Tiên khẽ thở dài.

- Lúc này nhị quận chúa lại phát bệnh, không biết có gặp được hắn hiện thân hay không.

Hiển nhiên Dương Phàm sinh ra một ít hứng thú với vị Đông Phương dược sư thần bí này.

- Đông Phượng dược sư thân phận siêu nhiên, chỉ là treo một thân phận khách liêu ở vương phủ, đa phần thời gian cũng không ở bên trong phủ, ở kinh đô to lớn này, còn không có ai dám ước thúc ngài ấy.

- Tam đại thần y kinh đô, bất cứ một người nào đều là hạng người thân phân siêu nhiên, được giới thế tục cùng tu tiên giới cộng đồng ngưỡng mộ.

Trịnh Lão Tiên than thở, trong mắt lộ ra vài phần ngưỡng mộ kính nể.

- Thần y lại có thể nổi tiếng như thế, còn thông sát cả giới thế tục cùng tu tiên giới.

Dương Phàm thoáng có chút bất ngờ. đồng thời cùng thầm nghĩ:

"Không biết y thuật của mình so sánh với tam đại thần y kinh đô, ai mạnh ai yếu, lại cách xa bao nhiêu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.