Chương trước
Chương sau
Thạch Thiên Hàn chậm rãi đi tới cạnh hắn. thân ảnh kéo dài như bóng ma tử vong, khuôn mặt lạnh đến tận xương tủy không có bất kỳ tia thương hại nào. Nhẹ nhàng, chậm rãi, cánh tay thon dài trắng nõn Thạch Thiên Hàn vươn về phía tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ kia. khóe miệng nhếch một tia ý cười rõ ràng huyễn lệ

Ngay lúc đó. trong mắt tu sĩ kia hiện lên một tia điên cuồng kiên quyết, bỗng giơ một cánh tay. trong lòng bàn tay hiện một tia hàn mang.

- Răng rắc!

Thạch Thiên Hàn nhanh như tia chớp. chộp lấy cánh tay hắn. trong khoảnh khắc bóp nát cả xương cốt bàn tay. Chỉ nghe tiếng xương cốt giòn vang vô cùng. liên tục như pháo trúc nổ đều.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn nơi hoang dã. thậm chí truyền khắp phương viên vài dặm. Sau khoảnh khắc. tên tu sĩ nậy liền hôn mê. Thạch Thiên Hàn ngồi xuống, nhặt lên một ám khí ba cạnh. thể tích rất nhỏ. bôi sẵn kịch độc. có thể giấu trong lòng bàn tay.

- Thủ đoạn hạng ba!

Thạch Thiên Hàn cười lạnh một tiếng, trên tay dùng sức. bên ngoài nắm tay ngưng tụ một tầng hắc khí mơ hồ. làm cho không khí ngừng trệ.

Cạch cạch!

Cây ám khí ba cạnh bị hắn niết thành mãnh nhỏ. nhẹ nhàng rơi vãi trên mặt đất. Làm xong chuvện này, vẻ mặt lạnh lùng Thạch Thiên Hàn lộ ra vẻ thõa mãn. Lúc này, hắn tùy tâm sở dục thả ra lực lượng của mình. ma khí cuồng bạo lan tràn phủ khắp không gian xung quanh, làm cho sinh linh gần đó kinh hãi mất mật.

Ma khí không chút kiêng nể. dã tính dâng trào. hắc ám nguyên thủy trực tiếp biểu hiện những mặt tối ra ngoài. Trong lòng Dương Phàm cùng sôi trào nhiệt huyết trước nay chưa từng có, giống như đứng trên bão lốc xoay vần. đỉnh núi thống trị chúng sinh

Một lúc lâu sau. một tiếng thét dài truyền khắp phương viên vài dặm. Một tu sĩ ma đạo tên Thạch Thiên Hàn đạp phi kiếm ma khí lượn lờ. phá không mà đi.

về phần tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ kia. là do Dương Phàm cố ý lưu lại người sống.

Lấy thân phận Thạch Thiên Hàn. Dương Phàm ngự kiếm xuyên qua phương viên một hai trăm dặm. ma khí ngang tàng cùng dung mạo vô cùng lãnh khốc. tung hoành ngang dọc bốn phương.

Dọc theo đường đi, hắn gặp một ít tu sĩ. Nếu như có địch ý với hắn. đều sẽ tàn sát không chút do dự. lại còn lưu lại danh hào Thạch Thiên Hàn. Nếu như còn dám phản kháng, tuyệt đối sẽ bị hắn diệt không chút lưu tình.

Công pháp ma đạo lực phá hoại rất mạnh. những tu sĩ bị đánh trọng thương nếu trị liệu trễ. sợ rằng cả đời sẽ rơi vào trạng thái tàn phế. Hoành hành quá nửa ngày, rốt cuộc chọc giận tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, dường như là một trưởng lão đời thứ hai Vũ Vụ Sơn Trang.

Dương Phàm không chút e ngại. hào hùng vô hạn. đứng ra quyết chiến. Hai người đấu pháp trên bầu trời, sau trăm hiệp. tu sĩ Ngưng Thần trung kỳ kia bị đánh cho trọng thương, sử dụng bí thuật bỏ chạy.

Còn Dương Phàm lại chỉ bị một chút thương nhẹ. bằng năng lực khôi phục biến thái của hắn. thời không tới nửa chén trà nhỏ liền khôi phục. Lúc này, Dương Phàm cũng tới lúc thôi. nhanh chóng biến hóa trở lại thân phận dược sư vô hại. Hắn không cưỡi ngựa. cứ chầm chậm trở lại Vụ Liễu trấn. Trong lúc đó. hắn còn cố ý đi vào tầm nhìn của một ít tu sĩ.

Dương Phàm làm nhu vậy, tự nhiên là muốn thoát khỏi quan hệ với Thạch Thiên Hàn. Rốt cuộc mấy ngày sau. hắn trở lại Phổ Ái Y Quán. phát hiện xung quanh đang bận túi bụi.

- Công tử. cuối cùng ngài cũng trở về, mấy ngày nay có rất nhiều người tu tiên tới trị thương!

Lâm Chung thấy Dương Phàm trở về, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. gánh nặng trên người cùng nhẹ hơn phân nửa.

- Người tu tiên?

Dương Phàm theo Lâm Chung đi vào nội đường, phát hiện có mấy vị người tu tiên nằm. thương thế rất là nghiêm trọng.

- Đây hình như là do công pháp ma đạo tạo thành?

Dương Phàm lộ vẻ vô cùng kinh ngạc. nhìn kỹ lại. phát hiện những người này dường như rất quen mắt. Dương Phàm lập tức rõ ràng. Những người này bị thương, hình như đều là bị tu sĩ ma đạo Thạch Thiên Hàn đánh bị thương.

- Dương công tử, ngài đã trở về.

Một giọng nói cô gái truyền tới. lộ ra vài phần mừng rỡ.

Dương Phàm chuyển mắt nhìn lại. chỉ thấy trong y quán lại xuất hiện một cô gái tú lệ. môi hồng mắt sáng. ước chừng mười sáu tuồi, vẻ mặt ngoan ngoãn.

- Trịnh Tiểu Mạn?

Dương Phàm nao nao. hỏi:

- Gia gia cô đâu?

- Gia gia ta quay về Dương Gia Bảo xử lý chút chuyện qua mấy ngày nữa sẽ tự mình tới chào công tử, để cho ta tới học tập mấy ngày.

Trịnh Tiểu Mạn đáp.

- Dương dược sư. ngài chính là Dương dược sư.

Đúng lúc này, truyền tới một tiếng kinh hô. chỉ thấv một người tu tiên vọt tới. nắm lấy tay Dương Phàm. nóng ruột như lửa đốt nói:

- Dược sư. mời ngài mau cứu huynh đệ của ta. mấy ngàv trước hắn bị tu sĩ ma đạo đả thương, nếu bị cứu trị trễ. sợ rằng sẽ tàn phế cả đời.

- Bình tĩnh. bình tĩnh.

Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy người tu tiên này ra. cười nói:

- Cứu trị người bị thương là bản chức của Dương mỗ. huống hồ ta trị thương cho các người, cũng sẽ thu phí dụng.

- Đa tạ dược sư, tại hạ vô cùng cảm kích!

Người kia vội vàng cảm tạ.

Dương Phàm không nhanh không chậm đi tới trước giường bệnh. ánh mắt đảo qua hai ba người bị thương, thấp giọng hỏi:

- Các người bị thương, dường như là cùng bị một tu sĩ ma đạo tạo thành?

- Dược sư mắt sáng như đuốc. bọn họ quả thật là bị cùng một người đả thương.

Tu sĩ bên cạnh không khỏi âm thầm kinh hãi. thần y này quả nhiên xứng với danh xưng. liếc mắt liền nhìn thấu hư thực.

- Người đả thương bọn họ là ai?

Dương Phàm bình tĩnh ung dung hỏi.

- Người kia xưng là Thạch Thiên Hàn. là một cường giả ma đạo thực lực cường hãn. dọc theo đường đi cứ nhìn ai không vừa mắt liền ra tay, nhưng lại không biết nặng nhẹ. Bằng hữu ta thề chết chống lại. cũng bị hắn vô tình đánh ngã. Vũ Vụ Sơn Trang phái ra một tiền bối đời thứ ba ra tay. đại chiến hơn trăm hiệp. cũng bị hắn đánh trọng thương. Tuy nhiên ma đầu này cũng bị chút thương thế. đã bỏ chạy rồi.

Tu sĩ kia vội vàng giải thích.

- Thạch Thiên Hàn? Tu tiên giới gần đầy dường như không có một người như vậy.

Dương Phàm làm ra vẻ trầm tư.

- Dược sư. Thạch Thiên Hàn kia khẳng định là tu sĩ từ bên ngoài, không biết lai lịch của hắn cũng bình thường thôi, không bằng ngài trị liệu cho huynh đệ ta nhanh một chút đi.

- Được rồi

Dương Phàm gật đầu. bắt đầu tra xét bệnh tình cụ thể của bọn họ.

Những người bị thương nằm trên giường, thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Đều là thiếu tay gãy chân. nghiêm trọng hơn nữa. chỉ còn nửa hơi tàn.

Thấy tình cảnh như thế. Dương Phàm trước tiên hít một hơi lạnh. lập tức lòng đầy căm phẫn nói:

- Ma đạo này ra tay thật ác độc!

- Dược sư nói không sai. nếu như hắn còn dám tới đây. Tu sĩ chính đạo chúng ta nhất định phải bằm thây hắn vạn đoạn.

Tu sĩ bên cạnh đều tỏ vẻ hận ý, phụ họa nói theo.

Nếu như để bọn họ biết cái vị gọi là ma đạo Thập Thiên Hàn. chính là vị dược sư trước mắt hóa thân thành, không biết sẽ có phản ứng gì.

- Khụ khụ. dược sư. ngài nhanh trị liệu cho bằng hữu ta trước

Tên tu sĩ ban đầu yếu ớt nói. có chút gấp gáp khó nhịn được

- Ta sẽ cố hết sức.

Dương Phàm khom người xuống, bắt đầu trị liệu cho những người bị thương.

Sau khi trị tốt cho người bị thương đầu tiên. Dương Phàm cảm giác hiệu quả pháp lực tăng lên không tệ.

Phải biết rằng hiện tại đối tượng hắn điều trị là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, dựa theo biên độ tăng lên trước đây. sợ rằng không có hiệu quả một phần mười hiện tại.

"Công pháp ma đạo lực phá hoại lớn. độ khó trị liệu cùng tăng lên. nhưng hiệu quả lại rất tốt. không thể kém hơn trị liệu tu sĩ Ngưng Thần Kỳ."

Dương Phàm mừng rỡ như điên. không nghĩ tới mình còn có thể ăn gian như vậy. Trị xong thương thế hai gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ, Dương Phàm cảm giác pháp lực Tiên Hồng Quyết của mình đang từng bước tới gần giới hạn Luyện Khí đại viên mãn đỉnh.

- Đa tạ dược sư. vô cùng cảm kích

- Thần y, xin nhận ta một lạy.

Bùm! Bùm!

Hai người bị thương này biểu đạt kính ý cảm kích lớn lao, cho dù đập nồi bán sắt cũng phải trả cho đủ linh thạch. Nếu như thiếu linh thạch, thì lấy pháp khí trong tay. phù bảo hay tài liệu khác thay thế.

Còn may. Dương Phàm thu phí dụng linh thạch cũng không tính là hà khắc.

Trịnh Tiểu Mạn đứng ở cạnh nhìn. mặc dù ở Quỷ Thi Sơn từng thấy qua y thuật của Dương Phàm. lúc này nhìn thấy lần nữa vẫn cảm giác vô cùng khiếp sợ. Nhìn vị dược sư quá mức trẻ tuổi trước mắt. sinh ra kính phục từ trong nội tâm.

Thân là một dược sư. Trịnh Tiểu Mạn rất rõ ràng những người bị thương là do cường giả ma đạo công kích. rất khó trị liệu. Cho dù để Trịnh dược sư gia gia nàng đích thân tới. cũng phải gặp khó khăn.

Hơn nữa dù ra tay trị liệu. không tu dưỡng mấy tháng một năm. sợ rằng cùng khó có thể khỏi hẳn. Thế nhưng ở trong tay Dương Phàm. thương thế nghiêm trọng như vậy chỉ hao tốn không tới nửa nén hương, liền trị khỏi.

Không phải là trị tốt. là trị khỏi.

Trị khỏi. là hoàn toàn không hao tổn gì!

Trịnh Tiểu Mạn quả thật không dám tin vào mắt mình. trong lòng một trận co rút vô lực. Thử nghĩ. đi theo học tập với dược sư cấp bậc này, nàng sẽ phải thừa nhận áp lực lớn cỡ nào. Đồng thời. trong lòng nàng cũng sinh ra một chút tự hào cùng chờ mong.

Mấy người bị thương kế tiếp. Dương Phàm dựa theo cách cũ. trị khỏi từng người. Những người này tự nhiên mang ơn tận lòng. cung phụng Dương Phàm như thần linh. kính ngưỡng có thừa. đau cũng vui vẻ rút hầu bao trả linh thạch.

Chờ những người này đi rồi, Lâm Chung đột nhiên nhớ tới một việc, lấy ra một trăm linh thạch đưa cho Dương Phàm. nói:

- Đây là tiểu thư Vũ Vụ Sơn Trang lưu lại. nói là phí dụng thí luvện Quỷ Thi Sơn.

Dương Phàm gật đầu. nhận lấy linh thạch, nói với Trịnh Tiểu Mạn:

- Ta cho cô thân phận đại phu y quán. hỗ trợ trị bệnh cho phàm nhân. hoặc là trị liệu tu sĩ Luvện Khí Kỳ bị thương bệnh bình thường, chờ sau khi gia gia cô trở về thì quvết định tiếp.

- Vâng. Dương dược sư!

Trịnh Tiểu Mạn hành lễ vô cùng trịnh trọng, sau đó đi chính đường y quán. Chờ nàng đi rồi, Dương Phàm mới nói với Lâm Chung:

- Hiện giờ ta trở lại y quán. ngươi có thể nhẹ nhàng một chút. nắm chắc thời gian tu luyện đi.

- Tạ ơn công tử, ta đang chuẩn bị sắp tới sẽ bế quan tu luyện một thời gian.

Lâm Chung cười nói.

Dương Phàm mĩm cười:

- ở đây ta còn mấy viên uẩn Linh Đan trung phẩm cuối cùng. cho ngươi hết. hy vọng ngươi có thể trong vòng hai năm tu luvện đến Luyện Khí đại viên mãn.

- Công tử. Uẩn Linh Đan trung phẩm này quá quý trọng, hơn nữa bản thân ngài cũng cần nó.

Lâm Chung có chút sợ hãi.

- Ta tự mình có thể luyện chế linh đan. ngươi không cần lo lắng.

Dương Phàm tùy ý nói.

Ngày hôm sau. Dương Phàm thay Lâm Chung bắt đầu tọa trấn y quán.

Kết quả. vừa mới ngồi chưa nóng chỗ thì người bị thương đã đưa tới cuồn cuộn không ngừng, mới mấy ngày liền tới bảy tám người tu tiên.

Những người nàv đều cùng chu nguvên nhân bị thương, đều do tu sĩ ma đạo Thạch Thiên Hàn đả thương ngày hôm đó.

Cũng bởi vì vậy, danh tiếng Thạch Thiên Hàn liền lan truvền trong tu tiên giới gần đó.

Trong lòng Dương Phàm cười trộm. linh thạch trong tay ngày càng nhiều, tu vi cũng ngày càng tăng lên.

Rốt cuộc ba ngày sau. pháp lực Tiên Hồng Quyết của Dương Phàm thành công đạt đến điểm giới hạn Luyện Khí Kỳ đỉnh, đặt một chân vào Ngưng Thần KỲ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.