Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống. Tổng quản của Lưu Trưởng trấn đã tới mời đám người Dương Phàm tới dự tiệc.

- Đại ca! Đệ không đi cùng đâu. Tối nay đệ còn có việc cần phải xử lý.

Dương Lỗi nhàn nhạt nói xong lại lập tức rời đi. thanh âm thần bí rơi vào tai của Dương Phàm và Lâm Chung.

Lâm Chung có chút kinh ngạc. cũng hoàn toàn không hiểu rõ về hai huynh đệ nhà này nhưng cũng không hỏi nhiều.

- Được rồi Chúng ta đi tới nhà Lưu Đức QUÝ đi! Ngươi cũng không cần tò mò. có một sổ việc cũng không cần hiểu rõ.

Dương Phàm nhìn về phía đệ đệ vừa rời đi, bộ mặt cũng không lộ ra chút gì, ánh mắt nhìn sang Lâm Chung rồi nói ra một câu đầy hàm ý.

- Ta hiểu mà!

Ánh mắt Lâm Chung khẽ run lên. chỉ giây lát đã hồi phục lại. giọng điệu cũng rất bình thường. Hai người đi tới nhà Lưu Đức Quý, trên đường cũng không nói gì. Dọc đường vẻ mặt Dương Phàm trầm ngâm. thỉnh thoảng lại quan sát Lâm Chung. Dường như hắn đang suy nghĩ một kế sách vẹn toàn. Trên thực tế, Dương Phàm cũng không phải không có phương pháp điều hòa.

Người tu Tiên và phàm nhân nhất định không thể kết hợp với nhau được. Ngoại trừ sự chênh lệch về tuổi thọ thì còn có một sự thật tàn khốc khác đó là dung nhan phải già đi. Thử nghĩ xem khi mà ngươi còn có bộ mặt chỉ mới ba mươi tuổi. thê tử ngươi lại già cả với khuôn mặt tám mươi. Đây là kết cục thê thảm như thế nào? Ngay cả khi người tu tiên có thể chấp nhận thì phàm nhân cũng tự thấy xấu hổ vô cùng.

Nếu ta có thể luyện chế ra Trú Nhan Đan. thậm chí còn có Duyên Thọ Đan thì hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này." Dương Phàm thầm suy nghĩ.

Trong Luyện Đan Thiên của Tiên Hồng Quyết còn có phương pháp luvện chế hai loại đan dược gần như đã thất truyền này! Luyện chế Trú Nhan Đan Thì còn tương đối dễ dàng. Dương Phàm còn thiếu hai loại tài liệu nữa. Nhưng Duyên Thọ Đan thì lại rất khó khăn.

Mặc dù chỉ có thể luyện chế ra Trú Nhan Đan. có thể giúp phàm nhân mãi mãi giữ nét thanh xuân Dù thọ nguyên đã hết thì cũng có thể coi như trước sau vẹn toàn Người tu tiên trải qua một phen tình cảm thế gian. chẳng những không lưu lại tâm ma mà còn củng cố tâm tình nữa.

Trong chút thời gian ngắn này mà Dương Phàm lại nghĩ tới rất nhiều tình huống mà Lâm Chung còn chưa phát triển tới. Điều đó có thể nói là Dương Phàm rất quan tâm tới Lâm Chung. Hắn cũng không muốn vì việc này mà khiến Lâm Chung phải tiếc nuối. Đáng sợ nhất là lưu lại mầm mống tâm ma ngày sau.

Do Tổng quản dẫn đường. Dương Phàm và Lâm Chung đã đi tới trạch viện của Lưu gia. Trưởng trấn Lưu Đức Quý đã sớm đứng chờ trước cửa. vừa thấy hai người tới đã khách sáo bước ra. làm ra bộ dáng rất thân thiết. Dương Phàm thân thiết đáp lại. Lâm Chung đứng bên cạnh lại trầm mặc, không nói gì.

- Hai vị, mau mời vào! Ta đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu thượng đẳng mời hai vị, đây chính là do đầu bếp danh tiếng mà ta mời từ Huyện thành về làm!

Lưu Đức QUÝ dẫn hai người tới trước bàn tiệc rồi giới thiệu. Dương Phàm đảo mắt nhìn qua. Tiệc rượu lớn như thế không ngờ chỉ có ba người bọn họ. Trên bàn bày rất nhiều loại đồ ăn. có tới mấy chục món.

- Lưu Trưởng trấn! Tiệc rượu của ngài không khỏi có chút lạnh lẽo. Sao không mời Lưu tiểu thư ra cùng nhau uống rượu?

Dương Phàm thản nhiên nói không ngờ lại đưa ra một yêu cầu không đúng lễ tiết

- Không thành vấn đề! Đều là do ta sơ sót. Dương Dược sư đã chữa bệnh cho tiểu nữ. đáng ra nên để nó ra cảm ơn mới phải!

Lưu Đức QUÝ cười vang, vội vàng sai người hầu đi mời Lưu Mạn Hương ra dùng cơm.

Một lúc sau. từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân rất khẽ. Lưu Mạn Hương mặc một bộ trang phục xinh đẹp đi vào.

- Dương Dược sư. Lâm công tử! Tiểu nữ ra mắt. cảm tạ hai vị tương trợ, giúp Lưu Mạn Hương và Lưu gia tránh được một kiếp!

Sau khi đi vào, Lưu Mạn Hương cúi người thi lễ. ánh mắt nhìn thoáng qua mọi người. Trong mắt Lâm Chung đầy vẻ vui mừng. đồng thời cũng lóe lên chút khác thường.

- Nếu tiểu thư đã tới thì chúng ta hãy cùng dùng cơm nào.

Dương Phàm mĩm cười. thần sắc không đổi quan sát biểu tình của Lâm Chung. Sắc mặt Lâm Chung lập tức biến đổi cũng khẽ gật đầu nhưng chưa hé răng nói câu nào. Lưu Mạn Hương ngồi xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ ủy khuất nhìn Lâm Chung vài lần. Đối phương giống như đồ đầu gỗ. không có phản ứng gì cả. Lưu Đức QUÝ cũng cảm thấy không khí kỳ dị giữa Lâm Chung và nữ nhi nhưng làm bộ như không biết gì. vẫn bồi tiếp Dương Phàm uống rượu. dùng cơm. Sau khi ăn uống no say, Lưu Đức QUÝ đột nhiên ho nhẹ một tiếng rồi nói:

- Người đâu. mang đồ vào đây!

Dương Phàm vẫn rất bình Tĩnh. tất nhiên biết chuyện gì đang diễn ra. Rất nhanh, từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. một nữ nhân xinh đẹp bế vào một chiếc hộp màu vàng được chế tác tinh xảo.

- Dương công tử. có chút lễ mọn. mong rằng công tử không từ chối.

Lưu Đức QUÝ cười cười nói đưa chiếc hộp kia tới trước người Dương Phàm.

- Đây là cái gì?

Dương Phàm cũng không khách khí. tiếp nhận chiếc hộp màu vàng rồi hỏi lại.

- Công tử có thể mở ra nhìn xem.

Lưu Đức QUÝ nói.

Dương Phàm mở ra. đồng tử co lại. tự nhiên tim đập nhanh lên. Lưu Mạn Hương và Lâm Chung cũng rất tò mò nhìn về vật ở bên trong chiếc hộp. Chỉ thấy bên trong đặt một khối kim loại lóe lên ánh sáng màu vàng. Kim quang lóe ra chói mắt. khiến người ta không dám nhìn thẳng, mơ hồ còn cảm nhận được một cỗ duệ khí phóng thẳng lên. Dương Phàm lập tức đóng nắp hộp lại. sắc mặt khôi phục lại bình thường, trực tiếp nói:

- Vật này ta nhận. Trưởng trấn có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra!

Lâm Chung chỉ từ bên cạnh nhìn vào khối kim loại kia. cũng không biết là vật gì. Hơn nữa Dương Phàm lại lập tức đóng lại. không muốn cho bọn họ nhìn kỹ. Với nhãn giới có hạn. Lâm Chung nhất thời cũng không thể đoán ra khối kim loại kia là thứ gì? Nhưng theo phản ứng của Dương Phàm thì có thể đoán ra giá trị của nó không tầm thường, thậm chí có thể là tài liệu luyện khí cực kỳ giá trị

- Dương Dược sư cũng là người thông minh! Ta chỉ muốn hỏi một câu. người hạ độc tiểu nữ có phải là Hồ Bán Tiên không?

Sắc mặt của Lưu Đức QUÝ ngưng trọng nói. Mơ hồ khi hắn nhắc tới Hồ Bán Tiên thì trong giọng nói cũng hiện lên một tia oán hận.

- Ha ha! Hôm nay. những người tu Tiên ở đó. chỉ cần không ngu ngốc thì có thể nhìn ra hung thủ chân chính chính là Hồ Bán Tiên!

Dương Phàm cũng thản nhiên cười cười.

Chỉ là Hồ Bán Tiên lúc ấy cực kỳ giảo hoạt. sau lưng lại có Dương Quang và Lý mập mạp. Trịnh Dược sư lại trung lập cho nên dù Dương Phàm vạch trần ra cũng rất khó có thể diệt trừ ngay tại chỗ. Huống chi với thân phận Dược sư của hắn. dưới con mắt của nhiều người như thế thì không thể bộc lộ thực lực quá nhiều. Dương Phàm cố ý không vạch trần luôn là không muốn đả thảo kinh xà. khiến cho Hồ Bán Tiên bỏ chạy. Đến lúc đó muốn chém giết người này thì khó hơn lên trời. ngược lại sẽ lưu lại mầm họa sau này.

Lưu Đức QUÝ hít sâu một hơi nói:

- Một khi đã như thế. ta khẩn cầu Dương Dược sư ra tay, che chở cho cả nhà Lưu gia ta. Tốt nhất là tru sát kẻ này hoặc khiến hắn cao chạy xa bay khỏi Vụ Liễu Trấn. để ta có thể an tâm.

- Đã nhận thứ này thì đó đã là việc tất yếu. Tuy nhiên, thời gian tới ta cần sự phối họp của các vị!

- Công tử có kế sách gì?

Nhãn tình Lưu Đức QUÝ sáng bừng lên.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Đây chỉ là một trong những kế sách mà thôi. Có lẽ khi chưa kịp thi hành thì Tên Hồ Bán Tiên đã bị diệt sát rồi!

Dứt lời hắn ghé tai nói nhỏ cho Lưu Đức QUÝ mấy câu.

- Được. ta sẽ y theo ý của công tử mà thực hiện.

Lưu Đức QUÝ cũng không SUY nghĩ gì lập tức đáp ứng. Với người như hắn. tự nhiên biết rằng kế hoạch của Dương Phàm đã rất chu đáo. chặt chẽ. Đêm đã khuya. Dương Phàm và Lâm Chung cáo từ Lưu Đức QUÝ ra về. Vẻ mặt Lưu Mạn Hương uất ức nhìn Lâm Chung, liên tục nháy mắt cho hắn nhưng lại không được hắn đáp lại.

Rời khỏi trạch viện của Lưu gia. Dương Phàm dừng lại. hướng về Lâm Chung nói:

- Đêm nav ngươi có thể đi gặp nàng đi! Nếu như quả thực không thể dứt bỏ được thì ta có thể đưa ra một phương pháp cho ngươi.

Vẻ mặt Lâm Chung lộ ra vẻ kiên định nói:

- Công tử! Ta đã quyết định rồi thì sê không hối hận nữa. Đây cũng giống như ta dứt khoát đặt chân vào con đường tu tiên, sẽ không quay đầu nữa. Một đi không trở lại!

Trong lòng Dương Phàm cả kinh. phát hiện ra mình đã coi thường nghị lực và sự kiên định của Lâm Chung rồi

- Được rồi! Ngươi cũng cần phải giải thích cho cô ấy một phen Nếu hối hận có thể tới tìm ta. Việc này cũng không phải là không có cách giải quyết!

Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói.

Nhìn bóng dáng Lâm Chung dần dần tiến nhập vào bóng đêm. trên mặt Dương Phàm lộ vẻ phức tạp. Tuy rằng hắn không phải là người trong cuộc nhưng cũng có thể cảm nhận được vài phần tư vị này.

Đêm đã khuya. khi về tới nhà thì đã thấy Dương Lỗi ngồi bắt chéo chân trên ghế chờ hắn. cười dài nói:

- Đại ca! Không biết huynh thu được cái gì ở Lưu gia. muộn thế này mới trở về?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.