- Ngươi chấp nhận đi thôi! Việc này đã định thế rồi! Lý Nguyệt Sương cười dài nói. 
Dương Phàm có chút bối rối rời khỏi phòng của Lý Nguvệt Sương, bên tai dường như vẫn còn vang vọng âm thanh nhẹ nhàng khiến tim của người ta cùng phải đập nhanh hơn kia. Vừa ra khỏi phòng, hắn đã gặp Hình lão nhị đi ra đón hỏi: 
- Dương Dược sư, thương thế của Ngũ muội ta như thế nào rồi? 
- Đã hoàn toàn khỏi hẳn! 
Dương Phàm mĩm cười nói. Dứt lời hắn liền định rời đi. 
- Chờ một chút! 
Hình lão nhị đột nhiên gọi Dương Phàm lại. như cười như không nói: 
- Trừ bỏ trị thương cho Ngũ muội ra thì Dược sư còn có nói chuyện gì khác hay làm chuyện gì với Lý Nguyệt Sương hay không? 
Vẻ mặt Dương Phàm cổ quái nói: 
- Đương nhiên, điều này có gì lạ sao? 
Lúc này, đến lượt Hình lão nhị kinh ngạc. Theo như trả lời của Dương Phàm thì chuvện đó như là đương nhiên vậy. 
- Thân là thầy thuốc, ngoại trừ chữa thương thì cần phải hiểu biết hoàn toàn về tình trạng của người bệnh. 
Dương Phàm cùng không nề hà gì. giải thích thêm. Dứt lời, hắn cáo biệt Hình lão nhị. hướng về căn phòng trước đó đi tới. 
- Kỳ lạ 
Hình lão nhị vẫn như trước, không hiểu ra cái gì gọi là "hiểu biết hoàn toàn về tình trạng của người bệnh". 
Đi ra khỏi phòng. Dương Phàm thờ phào một hơi. Hắn nhớ tới những lời Lý Nguyệt Sương ghé tai nói nhỏ thì thầm lắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hong-lo/2863026/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.