Dương Phàm giục ngựa đi trước, vung roi da, đón gió chạy đi. Trước khi mặt trời hoàng hôn lặn xuống, hắn cũng đã lấy lại bình tĩnh khi trước. 
Chỉ là dưới vẻ bề ngoài trấn định tự nhiên của hắn lại có một trái tim lộ vẻ suy sụp. 
Đoàn xe bụi trần mênh mông cuồn cuộn phía sau đã bˠhắn bỏ lại rất xa. 
Cách Tú Ngọc Các còn có một nửa quãng đường. 
Lúc này đây, Dương Phàm không quên chiếu cố tình huống của ngựa, lúc ven đường gặp cỏ xanh và nguồn nước sẽ lưu lại một chút. 
Cứ như vậy, tới lúc đêm khuya, Dương Phàm đã lại đi được một đoạn đường. 
Dắt ngựa buộc vào một thân cây, hắn quyết định tu luyện nửa đêm ở trong nơi rừng hoang núi sâu này. 
Lúc ban ngày hắn chữa khỏi thương thế cho năm sáu mươi người thường, pháp lực hơi có tăng trường. 
Giờ phút này hắn tu luyện cũng đồng thời tiến thêm một bước củng cố cảnh giới hiện tại 
Luyện Khí Sơ Kỳ tuy rằng là tu vi thấp nhất nhưng đối với người vừa phế bỏ pháp lực như Dương Phàm mà nói lại rất đáng quý. 
Chín đại cảnh giới tu tiên, một bậc khó hơn một bậc, giống như là dãy núi vô tận kia, một ngọn cao hơn một ngọn. 
Giờ phút này, Dương Phàm ở vào Luyện Khí Sơ Kỳ của chín đại cảnh giới, đứng ở điểm thấp nhất, tầng dưới cùng. 
Nhưng mà tâm của hắn lại bình tĩnh như nước, lấy tiến độ như thế, tu vi của hắn liên miên không ngừng tiến bộ, chung quy có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hong-lo/2863016/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.