Trong quá trình chữa trị vết thương cho Dương mẫu, một cỗ cảm giác kỳ dị nảy sinh trong lòng Dương Phàm. 
Mơ hồ có một dòng chảy nhỏ, vô hình vô chất chảy trong cơ thể Dương Phàm, chảy khắp tứ chỉ bách hải, ngay cả linh hồn đều được tẩy rửa. 
Đó là một loại cảm giác khó tả, làm cho người ta lâng lâng muốn bay, thậm chí có xu hướng gây nghiện. 
Tuy nhiên, loại cảm giác này chỉ giằng co trong nháy mắt, khi miệng vết thương khép lại thì cảm giác cũng biến mất. 
- Phàm nhivết thương của ta? 
Dương thị vẻ mặt kinh dị, vết thương trên ngón tay mình cứ vậy mà khỏi hẳn! 
Bà thầm nghĩ: "Nó không phải bị mất pháp lực sao? Như thế nào còn có thể dùng pháp thuật?" 
- Mau thân. Đây là thuật y đạo, ở trong tiên Thuật chỉ có thể tính là bàng môn tả đạo. Dương Phàm cười ha ha nói, hắn làm sao không đoán được tâm tư mẫu thân. 
- Thì ra là thế. Phàm nhi, nếu con không màng công danh, ở Vụ Liễu trấn làm thầy thuốc cứu nhân độ thế cũng không tồi. Ta thấy y thuật của con so với y quán đổi diện thì mạnh hơn nhiều. 
Dương thị vui mừng nói, vội đi qua giành việc của con gái. 
- Mẫu thân, người nghỉ tạm một bên điDương Tuệ Tâm khuyên can, không đành lòng nói. 
- Thương của mẹ đã tốt rồi 
Dương mẫu mặt đầy ý cười, quơ quơ ngón tay của mình, nguyên là miệng vết thương đã kéo da non hết sức rõ ràng. 
- Nhưnhư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hong-lo/2862984/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.