Chương 15: Lâm Lệ kỳ nhân Editor: Violetin_08 Buổi sáng thứ bảy, Lâm Tiểu Phân dậy sớm như mọi ngày,hai cha con vẫn bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp, có điều khác dĩ vãng là hôm nay phòng bếp náo nhiệt lạ kỳ, Cố Hằng Văn và An Nhiên dậy thật sớm, giúp việc cho Lâm Tiểu Phân. Bữa sáng không phong phú, nhưng rất bổ dưỡng, Lâm Tiểu Phân hầm cháo trắng, Cố Hằng Văn ra ngoài mua bánh bao, An Nhiên cũng chăm chỉ chiên trứng mặc dù hình dạng nhìn không tốt lắm. Trên bàn ăn, ba người ăn ý là không nhắc lại chuyện xảy ra khi trở về ngày hôm qua, nhưng mà hiển nhiên Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn không có quên chuyện tự nhiên có thêm một người con rể. “Nhiên Nhiên, hôm qua quên hỏi rồi, Dịch Thừa nó làm nghề gì a?” Lâm Tiểu Phân hỏi, bà cảm thấy thật hài lòng với Tô Dịch Thừa. “Ách.” An Nhiên sửng sốt, có phần không trả lời được, đừng nói đến công việc của anh, chính là trong nhà anh có những ai, cô cũng không biết rõ lắm. “Con không hỏi nó?” Nhìn vẻ mặt cô kỳ lạ, Lâm Tiểu Phân suy đoán hỏi. “Không, không phải, anh, anh ấy làm trợ lý cho một công ty nước ngoài khá lớn, còn tên công ty thì con nhất thời không nhớ rõ.” An Nhiên vội vàng giải thích, cô nhớ được Đồng cục trưởng kia thấy anh còn rất khách kí, còn gọi anh là Tô trợ lý gì đó, đoán là công ty kia hẳn là tương đối lớn, chức vị có thể không thấp. Cố Hằng Văn gật đầu: “công việc gì, chức vị gì cũng không sao cả, chủ yếu là nhân phẩm tốt.” An Nhiên cười gật đầu, cúi đầu chuyên tâm húp cháo. “Nếu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, thì các con tính toán khi nào làm đám cưới?” Lâm Tiểu Phân lại hỏi. An Nhiên quả thực là sửng sốt, đám cưới, cô cũng không nghĩ tới, hơn nữa hôm qua khi cô ‘cầu hôn’ Tô Dịch Thừa cũng nói không làm đám cưới. “Mẹ, chúng con không định làm đám cưới.” “Không làm!” Lâm Tiểu Phân nhíu mày, quay đầu liếc nhìn chồng. Cố Hằng Văn đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng, nhìn An Nhiên hỏi: “An Nhiên, con thành thật nói cho cha mẹ, đồng ý kết hôn với Tô Dịch Thừa có phải là do trong lòng con còn chưa quên được Mạc Phi không, chúng ta đã hỏi Lâm Lệ rồi, nó nói Mạc Phi đã trở lại.” An Nhiên sửng sốt, trong lòng vẫn có một tia đau thương xẹt qua, ánh mắt trốn tránh: “không có, con và Mạc Phi đã không còn gì từ sáu năm trước.” Nói xong né tránh, cúi đầu múc một thìa cháo lớn. Phản ứng của cô rất rõ ràng, liếc mắt một cái đã bị người ta nhìn ra. Cố Hằng Văn nhẹ nhàng thở dài, nói: “đường này là của con, chọn như thế nào, đi như thế nào chỉ có mình con có thể quyết định, ta và mẹ con chẳng qua chỉ hy vọng sau này con không hối hận.” An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cha, gật đầu. Ăn điểm tâm xong An Nhiên trở về phòng, cân nhắc hồi lâu rồi gọi điện thoại cho Lâm Lệ, An Nhiên cảm thấy thái độ nhận lỗi là vô cùng quan trọng. Điện thoại vang lên thật lâu mới được nhận máy, không giống dĩ vãng, lần này giọng Lâm Lệ có chút lạnh, có chút âm u. “Hắc hắc, bé con, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.” An Nhiên không sợ hãi, cười nói nịnh nọt. “Không rảnh.” Lâm Lệ lạnh lùng cự tuyệt, cô còn chưa nguôi giận. “Cùng đi nha, ta biết đường chỗ công viên mới mở một tiệm cơm tây, nghe nói thịt bò bít tết ở đó đặc biệt ngon.” An Nhiên dụ dỗ cô. Lâm Lệ nổi tiếng thích ăn, khẩu vị tốt, nhưng mà ăn cứ ăn mà cũng không thấy béo lên. Nhớ hồi đó các cô ở trong kí túc xá trong trường đại học, một ngày đi ăn cơm muộn, thức ăn ở căn tin đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn cơm, hai người nhớ đến còn một ít nước sốt ăn vặt trong kí túc xá, bàn bạc rồi xới cơm dự định ăn với món nước sốt kia. Các cô ở tầng năm kí túc xá, cách căn tin không xa, hai người mỗi người xách một túi cơm đang chuẩn bị lên tầng, Lâm Lệ liếc nhìn từng bậc cầu thang mà kêu đói bụng phải biết, An Nhiên nhìn vào mắt cô, nói dù sao cũng đang xách cơm, mi cứ vừa đi vừa ăn đi. Dọc đường đi, vừa đến tầng năm, nghe thấy Lâm Lệ gọi gọi phía sau, nói phải đi lấy cơm, An Nhiên khó hiểu nhìn hai tay trống không của cô, hỏi: cơm của mi đâu?. Lâm Lệ nhìn cô kỳ lạ, ăn nha. Nói xong, xoay người vội vàng chạy xuống, trong miệng còn nói thầm không biết trong căn tin còn cơm hay không. Bên kia điện thoại, Lâm Lệ im lặng nửa ngày, cuối cùng lạnh lùng nói: “buổi trưa tới đây đón ai gia, nếu không ai gia không đi.” An Nhiên cười, nếu cô không nghe lầm, hình như cô nghe được tiếng nuốt nước miếng của Lâm Lệ, nhưng mà dĩ nhiên cô thức thời không nói ra, vội vàng đáp: “được, lão phật gia.” Buổi trưa lúc An Nhiên đến nhà Lâm Lệ thì Trình Tường ra mở cửa, Trình Tường là một người trắng trẻo, anh tuấn, nhã nhặn, đặc biệt đeo cặp kính lại càng có dáng vẻ thư sinh, trước đây Lâm Lệ bị mê hoặc choáng váng đầu óc chính là bởi vẻ thư sinh này, còn háo sắc truy đuổi người ta rất lâu, cuối cùng vào một đêm trăng thanh gió mát, thành công bắt được. “Đến rồi.” Trình Tường cười ôn hòa với An Nhiên. “Đúng thế a, lão phật gia nhà anh đâu?” An Nhiên hỏi, cô, Trình Tường và Lâm Lệ cũng là bạn học, tốt nghiệp lâu như vậy cũng chỉ còn liên lạc với hai người bọn họ. “Đang thay quần áo.” Trình Tường để cô ngồi trong phòng khách, mình vào phòng bếp rót chén nước. Vừa rót nước vừa nói: “thật ra thì có thể không cần ra ngoài ăn cơm, hai người muốn ăn gì anh làm cho.” “Được.” Cô từng nếm thử tay nghề của Trình Tường, tuyệt đối không kém những đầu bếp nhà hàng kia. “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, ta sẽ không cho mi có cơ hội nô dịch tiểu Tường tử nhà ta.” Lâm Lệ thay quần áo từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trình Tường bưng nước cho An Nhiên, đưa tay chặn ngang đón lấy, ngửa đầu uống một ngụm lớn, trả lại cái chén cho Trình Tường, liếc nhìn An Nhiên nói: “sau này người này đến nhà, không cần phục vụ trà nước.” Lâm Lệ cũng là một mỹ nhân, chỉ cần không nói câu nào thì tuyệt đối phù hợp là mỹ nữ truyền thống Trung Quốc, mắt to, da trắng nõn, vóc người cao gầy, khí chất an nhàn bẩm sinh, nếu không nói lời nào thì tuyệt đối là tiểu thư khuê các, nhưng mà vừa mở miệng, dù chỉ một câu, thì khí chất tiểu thư khuê các liền biến mất, giống như nữ thổ phỉ một phương. Trình Tường có chút bất đắc dĩ, cười cười với An Nhiên, còn An Nhiên cong cong khóe miệng hiểu rõ. “Đi thôi, còn ngồi làm gì, thật đúng là tự mình làm khách a!” Lâm Lệ tức giận nói với An Nhiên. An Nhiên vội vàng đứng dậy, “dạ dạ dạ, lão phật gia, tiểu nhân đi mở cửa cho ngài.” Vừa nói vừa bước lên phía trước mở cửa. Lâm Lệ hài lòng gật đầu: “thế còn được.” Xoay người về phía Trình Tường tươi cười dịu dàng, nói: “ông xã, em đi ra ngoài nha.” Nói xong liền tiến lên trước hôn lên gương mặt Trình Tường. Chỉ có ở trước mặt Trình Tường mới biểu hiện thái độ của một cô gái nhỏ, suýt chút nữa khiến An Nhiên buồn nôn chết. Nhưng mà dưới ánh mắt uy hiếp của Lâm Lệ một lần lại một lần, An Nhiên từ từ có thói quen. Cho nên hiện tại đã qua mười năm bị đầu độc, khi lại chứng kiến những cảnh này, An Nhiên đã có thể bình tĩnh như không thấy gì hết rồi. Chương 16: Cô là Tô phu nhân Editor: Violetin_08 Xuống tầng dưới nhưng không thấy xe An Nhiên, không khỏi quay đầu nhìn cô: “Xe của mi đâu rồi, bị đâm hay là bị trộm rồi?” An Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, sớm không nên mong đợi có thể nghe được lời nói hay ho nào từ trong miệng cô, “xe để ở công ty, không lái về, chúng ta thuê xe đi, thuê xe cho tiện.” Lâm Lệ gật đầu, chớp mắt một cái, bất thình lình nói: “a, không thì như vậy đi, mi đi khởi động xe Trình Tường, sau đó trực tiếp đưa ta đi.” Khóe miệng An Nhiên co rúm, té ra là biến cô thành tài xế rồi! nhưng mà hôm nay là đền tội, là xin lỗi, cô mới không ngốc đến mức cãi lại lão phật gia này, thái độ cô phải nghiêm chỉnh, cười nói tiếp: “lão phật gia, ngài xem, xe là vợ bé của tiểu Tường tử nhà ngài, ta là một người bất cẩn, đến lúc đó mà khiến chị em ngài va chạm ít nhiều thì không thích hợp a.” Lâm Lệ nhìn cô một chút suy nghĩ, một lúc lâu mới gật đầu: “câu này có lý, đúng là có chút không cẩn thận.” An Nhiên tức giận vỗ cô, cười mắng: “cho mi một chút thể diện là mi được nước lấn tới, không chút khách khí nào.” “ê ê ê, chú ý thái độ của mi.” Lâm Lệ nghiêm túc nói. Nhìn vẻ mặt kia khiến An Nhiên bật cười, thấy cô cười, Lâm Lệ cũng không nghẹn cười được, cuối cùng hai người cười vang lên ở lề đường cái. Đón một chiếc xe, An Nhiên báo địa chỉ, nhưng xe đi được nửa đường lão phật gia lại lên tiếng muốn đi ăn cá hoa vàng hấp ở Du Nhiên Cư, xét thấy hôm nay là tới nhận lỗi rồi, lại xét thấy cảm xúc của phụ nữ có thai thay đổi bất chợt, không ổn định là chuyện thường, nên An Nhiên không chút do dự bảo tài xế thay đổi đường đi, ngược trở lại Du Nhiên Cư. Lúc đi vào An Nhiên không có yêu cầu gian phòng mà chỉ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên phục vụ tươi cười cầm thực đơn đưa cho cô, An Nhiên để Lâm Lệ gọi, Lâm Lệ liếc nhìn thực đơn, khóe miệng khẽ vểnh lên, ánh mắt thoáng lộ ra ý xấu. An Nhiên bưng ly nước lên uống, trong lòng có dự cảm thật không tốt, thậm chí đã bắt đầu tưởng niệm cái ví tiền không mấy đầy ắp của mình. Trong lúc An Nhiên đang âm thầm đau buồn cho cái ví tiền sắp mất đi, thì ánh sáng bên cạnh thoáng tối sầm lại, một bóng người đi tới cạnh An Nhiên, không đợi An Nhiên ngẩng đầu đã thấy người nọ nói: “Tô phu nhân đến dùng cơm à.” “Phốc!” An Nhiên chợt bị sặc nước, “khụ khụ…khụ khụ…” Nước uống còn chưa đến khoang miệng mà trực tiếp xộc lên mũi, An Nhiên sặc đến mặt đỏ rực lên, không ngừng ho khan. “An tử?” Lâm Lệ sợ hết hồn, vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cô, lại lập tức đứng dậy vòng qua cái bàn đến ngồi cạnh, vỗ nhẹ lưng cô, vừa nói: “mi không sao chứ! Sao lại uống nước cũng sặc được!” “Khụ khụ khụ …” Một phần nước kia vào xoang mũi, một phần còn tắc ở cổ họng, An Nhiên cực kì khó chịu. “Tô phu nhân, cô, cô không sao chứ!” Trương quản lý đứng một bên có chút áy náy nhìn An Nhiên, vừa rồi ông đang ở đại sảnh phân công công việc cho nhân viên, thấy các cô từ ngoài đi vào, hôm qua Tô tiên sinh trực tiếp muốn đến Hoa Ngữ hiên, ông gọi điện hỏi ý kiến Tô tổng, nghe thấy Tô tổng nói vị Tô tiên sinh kia là anh trai cô, bảo bọn họ tiếp đãi chu đáo. Cho nên hôm nay An Nhiên tới nữa, ông đã muốn lên tiếng chào hỏi, lại không ngờ mình quá mức hấp tấp khiến cô sặc rồi. Nghe tiếng Tô phu nhân kia, An Nhiên ho càng kịch liệt. Thấy thế, Lâm Lệ quay đầu trừng mắt nhìn Trương quản lý, tức giận nói: “ông có phải là nhận lầm người rồi hay không, Tô phu nhân cái gì, Tô phu nhân ở đâu ra.” “Ách.” Trương quản lý nhà hàng sửng sốt, ông có phần không hiểu rồi, chỉ vào An Nhiên sững sờ nói: “cô ấy không phải là Tô phu nhân sao?” “cô ấy là …” Lâm Lệ định nói gì, đột nhiên nghĩ ra cái gì, chợt quay đầu hỏi An Nhiên: “người đàn ông mà mi kết hôn cùng mang họ Tô?” An Nhiên thật vất vả mới thuận khí, ngừng ho, nhưng mà mặt vẫn đỏ rực như cũ, nhìn Lâm Lệ gật đầu. “Tô phu nhân, cô, cô không sao chứ, vẫn khỏe chứ?” Trương quản lý quan tâm hỏi. An Nhiên gật đầu, khoát tay với ông, có chút khó khăn nói: “không sao, không có chuyện gì.” Trương quản lý lúc này mới gật đầu, trước khi đi vẫn không quên nói: “vậy Tô phu nhân có yêu cầu gì thì trực tiếp tìm tôi.” Đợi Trương quản lý đi, rốt cục An Nhiên rất nhanh ngừng ho, lúc này Lâm Lệ mới xoay người trở về chỗ ngồi của mình, cầm thực đơn, nhìn An Nhiên như có điều suy nghĩ, nhưng cũng không nói chuyện. An Nhiên bị nhìn có chút sợ hãi: “mi, mi muốn nói gì thì cứ nói, muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi, đừng nhìn ta như vậy, là lạ.” Thật lâu sau, Lâm Lệ mới nói: “An tử, chồng mi là ai a, xem ra hẳn là người có tiền có thế nha!” An Nhiên lắc đầu: “ta không biết.” Cô quả thực không biết, tối hôm qua vốn định nói chuyện với anh một chút, sau lại vì chuyện của mẹ cũng chưa nói được gì, nghe anh nói hôm nay phải đi công tác, ước chừng là ngày mai mới nói chuyện được. Lâm Lệ thẳng thừng gác lại thực đơn, ngồi nghiêm trang, dạy dỗ: “ta nói thật chỉ có mi mới vừa gặp mặt liền chạy theo người đi đăng ký kết hôn, mi như vậy thật đúng là không có trách nhiệm với bản thân rồi.” “Thật ra thì không giống nhau sao? Mục đích của xem mắt là vì kết hôn, hai người nhìn thích hợp thì kết hôn, ta sợ là tiếp tục như thế, không chừng một ngày nào đó lại nhảy ra một Lâm An Kiệt nữa.” An Nhiên nói. “Nhưng mi như vậy cũng quá qua loa đi, ít nhất hai người cũng phải hiểu rõ nhau trước, nhanh hơn nữa thì hẹn hò một tháng cũng được, coi như mà một tuần cũng có thể a, mi thì giỏi rồi, không đến một ngày, mới chỉ một hai tiếng đồng hồ đã lấy giấy chứng nhận rồi, mi lại không sợ gặp phải phần tử ngoài vòng pháp luật có ý đồ bất chính a!” Lâm Lệ có chút tức giận, không giận gì khác, chỉ bực bội cô quá mức không tôn trọng mình. An Nhiên chẳng qua là cười, không phản bác, thật ra bây giờ ngẫm lại đúng là quá xúc động rồi. Lâm Lệ tức giận nhìn cô, bưng chén nước trên bàn lên miệng uống, thở dài, nhìn lại An Nhiên, trong mắt nhiều phần đau lòng và tự trách: “An tử, có phải vì chuyện về Mạc Phi hôm đó ta nói cho nên mi mới …” “Không phải.” An Nhiên phủ nhân, cũng bưng nước lên uống. “hôm đó, ta gặp anh ta rồi, anh ta tới tìm ta.” “Dựa vào, anh ta còn có mặt mũi đến tìm mi!” Lâm Lệ hơi kích động. “Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện với anh ta, ta hiểu được một đạo lý.” An Nhiên nói: “cho dù sáu năm trước, anh ta không bỏ đi, cho dù ta có thể níu giữ lại anh ta nhưng không thể níu giữ anh ta được cả đời, lý tưởng anh ta quá lớn, những gì anh ta muốn khi đó ta không cho được, hiện tại sau sáu năm ta cũng vẫn không cho nổi.” “Hừ, loại đàn ông này chỉ khiến người ta khinh thường, ham mộ hư vinh.” Lâm Lệ oán giận nói, cô chứng kiến cả quãng đường của An Nhiên đến bây giờ, đoạn đường này có bao nhiêu uất ức và khó chịu, cô đều thấy cả, cô cảm thấy không đáng giá thay cho An Nhiên. An Nhiên mỉm cười yếu ớt, đẩy thực đơn đến trước mặt Lâm Lệ, “gọi thức ăn đi, không phải là muốn trấn lột ta một trận sao, hay là đột nhiên nghĩ thông suốt biết thương hại tiểu nhân, chuẩn bị hồi phủ?” “Mi tưởng tượng tốt đẹp quá đấy, buổi sáng ta còn chưa ăn gì đâu, định buổi trưa trấn lột mi một bữa.” Lâm Lệ hung hăng nói, cầm tờ thực đơn, cũng không nhìn, trực tiếp giơ tay vẫy nhân viên phục vụ tới gọi món.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]