Chương trước
Chương sau
Chương 99: Hiệp nghị vợ chồng
Cho dù trăm ngàn lần không muốn, cuối cùng An Nhiên vẫn phải quấn khăn quàng cổ đi làm. Thậm chí cô có thể nhận thấy từ nháy mắt cô bước vào cửa công ty, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của cô bé tiếp tân vẫn theo sát đến khi cô bước vào phòng làm việc. Dường như cô đỏ mặt, không dám nhìn ai mà đi thẳng vào văn phòng.
"Hô. . . . . ." Thở thật dài, An Nhiên ngồi xuống chỗ mình, mở máy tính, đặt cặp công văn lên trên bàn, lấy ra tư liệu mang về ngày hôm qua.
Còn không đợi cô thở xong, cửa phòng làm việc được gõ vang, là Trần Trừng.
An Nhiên cất giọng về phía cửa: "vào đi."
Trần Trừng đẩy cửa đi vào, đưa giấy tờ trong tay cho cô, nói: "đây là báo cáo tiến độ em đi công trường ngày hôm qua."
An Nhiên nhận lấy, tiện tay liếc nhìn, gật đầu, nói: "tốt, tôi biết rồi. Buổi chiều cô và tôi cùng đi tìm Trần công đi, về hạng mục trang viên này, cô đi cùng xem xét, có ý kiến và đề xuất gì cũng có thể cùng nhau thảo luận kỹ càng."
"Bây giờ chị định cho em tham gia hạng mục của chị sao?" Trần Trừng hơi bất ngờ, suy cho cùng cô vừa mới tới, thậm chí cô đã dự tính tháng đầu tiên sẽ bưng trà rót nước, cầm giấy tờ gì đó cho cô (An Nhiên).
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi, "cô không tự tin?" Khóe miệng khẽ cong lên.
"Đương nhiên là có." Trần Trừng quả quyết nói, đối với chuyên môn của mình, từ trước đến giờ cô luôn tràn đầy tự tin.
An Nhiên gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra bản copy của bản thiết kế đưa cho cô ta: "đây là bản thiết kế, cô lấy về xem trước một chút, buổi chiều chúng ta sẽ cùng nhau đi phòng bản mẫu."
Trần Trừng đưa tay nhận lấy, lúc này mới chú ý tới chiếc khăn quàng trên cổ cô, trong thời tiết kiểu này, trang phục của cô thấy thế nào cũng đột ngột, kỳ quặc, liền không nhịn được tò mò, hỏi: "chị Cố, dự báo thời tiết hôm nay báo rằng nhiệt độ ngoài trời là 28 độ đó."
Những lời này ngụ ý là, ngài còn quàng khăn như thế không cảm thấy nóng sao?
An Nhiên sửng sốt, mặt thoáng cái đỏ lên, cả người hơi hơi xấu hổ, một lúc lâu mới lúng túng ho nhẹ nói: "khụ khụ, cái này, cái này đêm hôm qua lúc ngủ đã quên đóng cửa sổ, hôm nay lúc thức dậy cảm thấy có chút cảm mạo, cảm thấy còn, còn lành lạnh." Nói xong, còn sợ cô ta không tin, cố ý ho khan mấy tiếng, chà xát cánh tay mình.
Cái cớ sơ hở chồng chất như vậy dù ai nghe cũng nghe ra là bịa đặt, Trần Trừng cố gắng chịu đựng để mình không cười ra tiếng, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên thành một độ cong đẹp mắt, ôm bản thiết kế trước ngực, gật đầu, nói: "em đi ra ngoài trước."
An Nhiên vội vàng gật đầu, "ừ, đi ra ngoài đi." Trên mặt nóng ran, không cần soi gương, căn cứ vào nhiệt độ trên mặt này, cô nghĩ hiện tại khuôn mặt cô nhất định là hồng như quả cà chua.
Đợi Trần Trừng đi ra ngoài, An Nhiên vội vàng tháo chiếc khăn quàng cổ kia ra, lấy tay quạt quạt cho mình hạ nhiệt, tối qua cô cũng xem dự báo thời tiết rồi, nhiệt độ hôm nay đúng là 28 độ trở lên!
Cả người nóng lên kịch liệt, chút ít gió trên tay này căn bản là không thể làm giảm nhiệt độ trên mặt cô lúc này, lấy chiếc điều khiển từ xa của điều hòa từ trong ngăn kéo, liền hạ nhiệt độ xuống thấp nhất.
Thật vất vả mới hạ nhiệt độ trên mặt xuống, ngồi trước bàn làm việc, An Nhiên xem tài liệu trong tay mà không vào được chút nào.
Cô cảm thấy cô nên suy nghĩ thật kỹ vấn đề giữa cô và Tô Dịch Thừa, anh đúng là rất tốt, không chỉ biết nấu ăn, đối xử với cô cũng không có gì có thể bắt bẻ, không thể phủ nhận, anh đúng là một người đàn ông tốt hiếm có, cô có thể gả cho anh, thật lòng cô cảm thấy mình rất may mắn. Nhưng mà, trừ một điểm, dường như anh có đòi hỏi quá lớn đối với phương diện sinh hoạt vợ chồng, không, phải nói là đòi hỏi vô độ! Rõ ràng hàng ngày đều đi làm, áp lực công việc còn cao hơn người bình thường vài lần, thậm chí là chục lần, nhưng mà tại sao tinh lực của anh ngày nào cũng tốt như vậy! Cô không thể giải thích được, thật không thể hiểu được!
Có lẽ, cô thật sự phải suy nghĩ thật kỹ biện pháp để kiểm soát chuyện này, nếu không, cô cảm thấy sớm muộn gì mình sẽ bị dày vò đến chết, với lại, chuyện như hôm nay, cũng tuyệt đối không chỉ có lần này!
Trong lúc đang trầm ngâm suy nghĩ làm thế nào mới có thể kiểm soát yêu cầu của Tô Dịch Thừa đối với phương diện này, An Nhiên liếc thấy tờ điều lệ và quy chế đặt trên bàn, giữa đầu nhỏ bùng lên tia tính toán, có lẽ cô cũng có thể học cách thức quản lý theo từng điều lệ như của công ty.
Nghĩ là làm, khi máy in cho ra bản A4 ‘ước pháp tam chương’ của cô, An Nhiên hài lòng cong cong đôi mắt, cô định bụng tối nay sẽ đem bản ‘ước pháp tam chương’ này đến cho Tô Dịch Thừa ký vào.
Buổi trưa An Nhiên không đi ăn cơm, chủ yếu là cảm thấy quá mất mặt, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại nội tuyến cho cô bé tiếp tân, bảo cô bé mang cho mình một suất cơm.
Gần đây tối nào cũng ăn quen đồ ăn Tô Dịch Thừa làm, quay lại ăn cơm hộp, mùi vị thật sự rất khác, rau cải xanh sắp biến thành rau cải vàng rồi, thịt bò day đến nỗi cắn cũng không cắn được, còn canh trứng kia nhạt như nước lã cậy, không có vị gì cả.
An Nhiên tự cảm thấy mình không phải là người hoang phí thức ăn, nhưng mà suất ăn này, thật sự là khó có thể nuốt được. Cuối cùng An Nhiên cũng không gượng ép mình, liền đậy nắp hộp cơm lại, bưng cốc cà phê trên bàn lên uống một hớp lớn.
Ngay vào lúc này, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
Đại sảnh công ty lớn như thế, những người khác đều ra ngoài ăn trưa, trong góc đại sảnh, Lăng Lâm và Trần Trừng đứng bên cạnh mô hình hạng mục trang viên mà An Nhiên đang làm, cãi vã đỏ mặt tía tai.
"Lại là cô, Trần Trừng sao cô cứ như âm hồn bất tán vậy." Một tay bị Trần Trừng nắm chặt, Lăng Lâm oán hận nói.
Trần Trừng nhìn chằm chằm cô ta, ối chao hỏi: "nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, cô muốn làm gì, lại muốn tới phá hoại mô hình sao?" Trước đây cô và Lăng Lâm ở cùng một trường học, khi tốt nghiệp, chính cô ta âm thầm phá hủy mô hình của cô, hơn nữa còn đánh cắp bản thiết kế của cô.
"Tôi làm cái gì cô quản được sao, cô tốt nhất là nhanh tránh ra cho tôi, nếu không, cô có tin không, chờ lát nữa tôi có thể khiến Hoàng Đức Hưng sa thải cô!" Lăng Lâm kiêu căng nói lớn tiếng, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.
"Làm sao, lại muốn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mang người cha thị trưởng ra sao, trước đây cô khiến tôi không đi được Thâm Quyến, hiện tại lại muốn đuổi tôi khỏi Chân Thành, Lăng Lâm, trừ bỏ có một người cha quyền thế, cô còn lại cái gì?" Trần Trừng nhìn cô ta nói, tâm tình có chút kích động, nắm tay cô không kiềm chế được tăng thêm sức lực.
"A —" Lăng Lâm không chịu được đau phải kêu thành tiếng, ra sức rút tay ra, la hét lên: "cô, người đàn bà chanh chua, buông tay cho tôi."
Trần Trừng nắm tay cô ta không buông ra, nói: "tôi không buông, tôi muốn xem xem, cứ thế này chờ mọi người về, xem cô ngụy biện được cái gì."
"Cho dù bọn họ biết tôi muốn phá hủy mô hình vậy thì thế nào, cô cho rằng Hoàng Đức Hưng sẽ sa thải tôi sao? Đừng quá ngây thơ tức cười thế, tôi là con gái thị trưởng Giang Thành, Hoàng Đức Hưng nịnh bợ tôi còn không còn kịp nữa, ông ta sẽ sa thải tôi? Quả thực là nực cười." Lăng Lâm dương dương tự đắc nói, hồi đó công ty mà cô ta muốn vào thực tập, vốn là ‘Húc Đông kiến trúc’, nhưng mà ‘Húc Đông’ quá nghiêm rồi, cô ta còn không vượt qua được vòng sát hạch đầu tiên, cuối cùng tới phải tới ‘Chân Thành’. Thật ra cô ta biết mình căn phải không phải là một kiến trúc sư có năng lực, thậm chí ngay cả tỷ lệ bản vẽ cơ bản nhất cũng không hiểu, nhưng mà chỉ cần cô là con gái của Lăng Xuyên Giang, Hoàng Đức Hưng phải nể mặt mũi cha cô, không thể nào sa thải cô.
"A, cô thật sự là mặt dày, không biết xấu hổ, chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã chút nào, ỷ vào quyền lực của cha mình, thật ra thì cô căn bản không biết thiết kế, trong trường chính cô ăn cắp bản thiết kế của tôi!" Trần Trừng tức giận, tuy là nói ra cũng không thể làm được gì, vì xã hội chính là như thế, Lăng Lâm là Quan nhị đại(1),là thiên kim tiểu thư đệ nhất của Giang Thành, cho nên dù biết tác phẩm của cô ta là sao chép, ban giáo vụ cũng không nói gì. Mà cô chỉ có thể trơ mắt nhìn tác phẩm của mình bị ăn cắp, trên chữ quan có chữ nhân, mà mình không có cách nào cả.
"Đúng thì thế nào, cô đi tố cáo với ban giáo vụ thì thế nào, kết quả còn không phải là tất cả mọi người đều đứng về phía tôi sao, lần này cũng thế, cho dù cô nói cho Hoàng Đức Hưng, nói cho mọi người, vậy thì như thế nào, cô đã từng trải qua rồi, hẳn là biết rõ kết quả, mà còn muốn thử lần nữa, cô có tin lần này tôi có thể khiến cho Hoàng Đức Hưng lập tức sa thải cô không." m trầm nghiêm mặt, Lăng Lâm nhìn cô uy hiếp nói. Sau đó ra sức vung tay, hất cánh tay cô ta đang nắm chặt tay mình ra xa.
Trần Trừng hơi lảo đảo, lùi về phía sau vài bước mới đứng vững, hai tay không kìm được nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn Lăng Lâm.
Lăng Lâm xoa xoa cánh tay vị nắm đỏ lên của mình, cười lạnh nói: "cô có tin tôi có thể khiến cô không sống được ở đất Giang Thành."
"Cô cho là cô có thể một tay che trời à." Giọng nói của Trần Trừng cứng ngắc, cô biết rõ cô ta có thể, chỉ dựa vào cái mác thiên kim tiểu thư của thị trưởng, cô biết cô ta làm được.
"Hừ." Lăng Lâm hừ lạnh, nói: "tôi sẽ làm cho Hoàng Đức Hưng sa thải cô, cô xem tôi có thể một tay che trời không!"
"Cô không sa thải được cô ấy." An Nhiên thản nhiên nói, đi về phía hai người.
____________________________________________________________
Nghe tiếng, Lăng Lâm và Trần Trừng đều sửng sốt, hai người đều cho là cả phòng làm việc lúc này chỉ có hai người các cô, hoàn toàn không ngờ tới An Nhiên cũng có mặt!
Đứng lại trước mặt hai người, liếc nhìn Trần Trừng, rồi quay đầu lại nhìn Lăng Lâm, thản nhiên nói: "tôi sẽ không để cô sa thải cô ấy." Nói xong, lại liếc nhìn mô hình hàng mẫu được bày ở kia, tiếp tục nói: "còn có, về chuyện cô muốn phá bỏ mô hình, tôi sẽ báo lại cho Hoàng Đức Hưng, tôi sẽ yêu cầu công ty truy cứu trách nhiệm."
"Cô dám!" Lăng Lâm gào lên, cặp mắt trừng to như chuông đồng nhìn cô, nhìn hơi dọa người, thấy mà giật mình.
"Vì sao tôi không dám?" An Nhiên nhìn cô ta chằm chằm, mặt không chút thay đổi.
"Cô cho là cô gả cho anh Dịch Thừa thì rất giỏi sao? Đừng quên, anh Dịch Thừa chẳng qua cũng chỉ là trợ lý thị trưởng, còn không phải là nhân viên của cha tôi sao, cô cho là Hoàng Đức Hưng sẽ nể mặt anh Dịch Thừa, hay là nể mặt cha tôi." Lăng Lâm cười lạnh, có bao nhiêu là đắc ý.
"Tôi sẽ chờ xem, xem cô có thể động vào Trần Trừng hay không." An Nhiên cười nhạt nói, giọng nói không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh.
"Cố An Nhiên, cô cho rằng tôi không dám sao!" Bộ ngực Lăng Lâm phập phồng kịch liệt, hiển nhiên bị tức không nhẹ.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.