Chương 92.2 "Để tôi xem cô mua cái gì." Lăng Nhiễm vẫn nhiệt tình như trước, chẳng qua là An Nhiên luôn có cảm giác, sự nhiệt tình của cô ta kèm theo mục đích, tuyệt đối không đơn giản. Không đợi An Nhiên mở miệng đồng ý hay từ chối, Lăng Nhiễm đã tự mình cúi đầu kiểm tra đồ đạc trong xe đồ của cô. Khi nhìn thấy trong xe có ngô bắp, không khỏi sợ hãi kêu lên: "a, sao cô lại mua ngô a, a Thừa chưa bao giờ ăn ngô, nói ngô có vị là lạ, anh ấy không quen." Nói xong, lại nhặt cây cải trắng trong xe lên, nhìn An Nhiên lại lắc đầu nói: "a Thừa cũng không ăn rau cải trắng, anh ấy nói ăn hơi đắng, anh ấy thích cải củ hơn." Ngoài ra còn nhìn mấy hộp sườn lợn trong xe, không khỏi cau mày thở dài, nói tiếp: "An Nhiên, cô không hề biết a Thừa thích ăn gì sao? Buổi tối, anh ấy không thích ăn đồ mỡ, nếu không ăn xong anh ấy sẽ kêu la phải vận động để tiêu hao nhiệt lượng trên người." Nói xong, bỏ mấy hộp sườn lợn lên lên giá. Cười nói với An Nhiên: "đi thôi, tôi dẫn cô đi mua, nếu không để cô mua như thế, tối nay a Thừa cứ đợi bụng đói mà khỏi cần ăn đi." Trong lòng An Nhiên rất khó chịu, nhất là nghe thấy Tô Dịch Thừa thích gì, không thích gì từ miệng cô ta, cô nghe thế nào cũng thấy vô cùng khó chịu, có chút tức giận một lần nữa nhặt lại hộp sườn lợn kia thả vào trong xe mua đồ, nhìn cô ta, nói: "tôi ăn cái gì, Dịch Thừa sẽ ăn cái đó." Lăng Nhiễm giật mình sững sờ nhìn cô, một lúc lâu mới phì cười, nói: "đúng thế a, tôi sao đã quên mất, a Thừa rất quan tâm người khác, làm gì cũng vì nghĩ đến người khác, tất nhiên anh ấy sẽ chiều theo cô." An Nhiên bình tĩnh nhìn cô ta, tiếp lời cô ta, nói: "đúng vậy a, anh ấy rất thương tôi, cũng rất chiều ý tôi, tôi muốn ăn cái gì, làm cái gì, dù là anh ấy không thích, anh ấy cũng sẽ rất vui vẻ ăn cùng tôi." Lăng Nhiễm nhìn cô gật đầu: "anh ấy chính là như vậy, hồi trước đối với tôi cũng như thế, từ nhỏ đến lớn chỉ cần tôi thích, dù khó khăn thế nào cũng nghĩ cách làm cho tôi bằng được. Đôi khi tôi lo lắng anh ấy quá vì tôi, vì chiều theo tâm tình của tôi mà tự làm ủy khuất mình, cho nên tôi luôn cố gắng hết sức đền bù cho anh ấy, ví dụ như anh ấy thích ăn gì, anh ấy thích làm gì, tôi sẽ cố gắng làm hài lòng anh ấy. Suy cho cùng cũng không thể quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình mà ủy khuất anh ấy. Cô nói có đúng không." Không biết là tâm trạng gì, nghe cô ta nói thế, tay đang nắm cái xe đẩy không khỏi dùng sức nắm chặt lại, nhìn cô, An Nhiên muốn cười, nhưng không cười nổi, chỉ hơi cứng ngắc, nói: "tôi không hề cảm thấy anh ấy làm cho tôi có gì ủy khuất mình, tôi thấy anh ấy rất vui vẻ." "Phải không." Lăng Nhiễm cười khẽ, ý cười nơi khóe miệng có thâm ý khó tả, nhưng lọt vào trong mắt An Nhiên, là cỡ nào khó chịu. "Đúng vậy a." Tay nắm chặt, An Nhiên lãnh đạm nói: "tôi thấy đã mua đủ cho hôm nay rồi, cô Lăng còn muốn mua gì thì cứ tự nhiên, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được." Nói xong, liền cười khẽ, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, nói: "ngại quá, chút nữa là Dịch Thừa tan sở rồi, tôi còn phải về nấu cơm, không nói chuyện được nữa." Lăng Nhiễm vẫn cười nhìn cô, gật đầu, "xin cứ tự nhiên." Mặc dù là cười nói, nhưng rõ ràng giọng nói kia, nụ cười kia đã cứng ngắc đi rất nhiều. An Nhiên gật đầu, đẩy xe đẩy đi qua cạnh người cô ta. Không hề nhìn cô ta thêm cái nào, đi thẳng về phía trước. Lăng Nhiễm quay đầu nhìn bóng lưng của cô, trên mặt vẫn nở nụ cười, chẳng qua là tay nắm xe đẩy chặt hơn rất nhiều, thậm chí các đốt ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch, có thế thấy được sức lực kia lớn thế nào. An Nhiên về đến nhà, tức giận bỏ đồ lên chiếc bàn đá trơn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, có chút uất ức lẩm bẩm, rồi vo gạo cho vào nồi cơm điện nấu. Trong lúc cắm cơm, rồi đưa tay lấy cái bắp ngô, động tác hơi giận dỗi, bóc từng hạt từng hạt cho vào trong khay, để sẵn một bên. Lại lấy nước sạch rửa từng cây từng cây cải trắng, loại bỏ lá úa, cuối cùng xử lý cái hộp sườn lợn, rửa sạch, rồi cho vào nồi nước lã luộc lên, đợi sườn chín kĩ, nước luộc chỉ còn hơn nửa bát, sau đó cho thêm giấm, xì dầu, thêm muối, đường, lại bật bếp từ từ cô lại, đợi đến khi nước canh đặc sền sệt, chỉ còn không tới một phần tư, thì lại cho thêm hai thìa đường, tăng lửa lên, tiếp đó nhấc nồi ra, đặt lên bàn. Lại lấy chân giò từ trong tủ lạnh, thái nhỏ, sau đó cho dầu ăn vào nồi, cho ngô và chân giò vào xào lên, đợi có mùi thơm thì cho gia vị vào. Cuối cùng cho rau cải trắng đã rửa sạch vào trong nồi nấu canh. Ba món ăn này là cô học được từ cuốn sách nấu ăn của Trình Tường mà cô lấy từ chỗ Lâm Lệ lần trước, tương đối đơn giản dễ hiểu, các bước cũng không phức tạp, cho nên liền nhớ kỹ. Nhưng mà hôm nay thử làm lần đầu tiên, mùi vị thế nào vẫn là một ẩn số. Đến khi An Nhiên làm xong mấy món ăn, bên kia nồi cơm điện cũng kêu lên, dọn mấy món ăn lên trên bàn ăn, lúc này cửa được mở ra. Tô Dịch Thừa cằm cặp công văn đi vào, đứng trước cửa đổi giầy, sau đó mới vào phòng khách, lại thoang thoảng ngửi thấy mùi thức ăn, ngẩng đầu nhìn thấy An Nhiên đang đứng sau bàn ăn, trên người đeo tạp dề, trong tay còn bưng đĩa thức ăn chưa kịp để xuống, lẳng lặng ngắm nhìn như thế, dường như cảnh tượng này từng xuất hiện trong giấc mộng của anh, mỗi khi tan sở quay về nhà, trong nhà đã không còn bầu không khí giá lạnh như trước nữa, có người để cửa chờ anh dưới ngọn đèn màu vàng ấm áp kia, có thể nhìn thấy trong phòng bếp, có người vừa làm cơm xong, mỉm cười nhìn anh, khẽ gọi anh đến ăn cơm. Mỉm cười nhìn An Nhiên, thả cặp công văn vào ghế sô pha trong phòng khách, mỉm cười đi về phía cô, anh không nhìn thức ăn trên bàn ăn, mà chỉ nhìn chăm chú vào cô, đưa tay khoác lên hông cô, khẽ cười hỏi: "tối nay làm món gì?" An Nhiên nhìn anh chằm chằm, trong nháy mắt bị mê hoặc, suýt nữa không kịp phản ứng, bị lạc trong ánh mắt dịu dàng có thể khiến người khác chìm đắm của anh, lại nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên nhớ tới những lời Lăng Nhiễm nói trong siêu thị, trong lòng lại khó chịu, có chút buồn bực, đưa tay đẩy nhẹ anh ra, hơi buồn bực nói: "tự anh nhìn đi." Tô Dịch Thừa không chú ý thấy sự biến đổi tâm trạng của cô, nghe vậy thì quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "nhìn qua có vẻ không tệ." An Nhiên không nói gì, tự mình đi lấy bát đũa từ trong tủ khử trùng ra, sau đó xới cơm đặt lên bàn, nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, nói: "rửa tay rồi ăn cơm." Rồi xoay người xới cho mình hơn nửa bát cơm ngồi xuống đối diện anh. Tô Dịch Thừa vui vẻ xoay người rửa tay trong bồn rửa, sau đó thuận tay kéo cái khăn bông lau khô, rồi hơi vội vã ngồi xuống bàn ăn, hăm hở cầm đũa nhắm đến chỗ thức ăn kia. Nhanh chóng gắp miếng sườn xào chua ngọt thả vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp, chân mày khẽ nhăn lại, cuối cùng vẫn rất nể tình không nhổ ra, liền nuốt xuống. An Nhiên không bỏ sót cái nhăn mày trong nháy mắt của anh, đáy lòng có chút thất vọng, có lẽ đúng như Lăng Nhiễm nói vậy, anh thực sự không thích những đồ ăn này, chẳng qua là anh ấy vẫn là người đàn ông biết quan tâm, dù không thích ăn đi chăng nữa, cũng không biểu hiện ra ngoài, sẽ không để mọi người nhìn ra, mặt vẫn không đổi sắc nuốt hết đồ ăn trong tay. An Nhiên cầm lấy cái muôi trên bàn, múc một muôi đầy chân giò xào ngô cho vào bát Tô Dịch Thừa, nhẹ nhàng nói: "nếm thử món này." Tô Dịch Thừa vẫn mỉm cười nhìn cô, gật đầu, múc hơn nửa thìa cho vào miệng, mùi hạt ngô vẫn khiến anh không thích ứng được, khẽ cau mày, cũng không hề nhai nhiều, nhanh chóng muốt xuống bụng. An Nhiên vẫn không hề bỏ qua anh vì vị ngô mà nhăn mày lại, rót cuộc là có căn cứ chính xác, khi anh với đũa hướng tới bát canh rau cải trắng, An Nhiên đột nhiên đưa tay bắt được tay anh, lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: "không quen ăn, không thích ăn thì đừng cố ép bản thân." Tô Dịch Thừa giật mình sững sờ nhìn cô, lúc này mới để ý tối nay dường như cô có gì đó không bình thường. Hỏi: "làm sao vậy?" An Nhiên lắc đầu, đứng dậy nói: "em nấu mì cho anh." Mì có lẽ còn hợp khẩu vị của anh hơn so với những món này. Tô Dịch Thừa hơi nghi hoặc đưa tay nắm tay cô, đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "làm sao vậy?" An Nhiên cúi đầu, chẳng qua là khẽ lắc đầu, thì thầm: "không có gì." Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm vào cô, đưa tay nâng đầu cô lên, để cô nhìn vào mắt mình, có loại bá đạo không cho cô xem nhẹ, nói: "An Nhiên, nói cho anh biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" An Nhiên nhìn anh một lúc lâu, cô nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh, hơi rầu rĩ nói: "chỉ là trong lúc vô tình em biết thật ra anh không hề thích ăn những thứ này." Đúng như Diệp Tử Ôn nói trên xe, dường như căn bản là cô không hiểu biết Tô Dịch Thừa, đứng nói là mù tịt về suy nghĩ trong lòng anh, ngay cả vấn đề đơn giản như anh thích ăn gì, không thích ăn gì, cô cũng phải nghe từ miệng người khác. Cảm giác thật tồi tệ, khiến cô thật sự không vui. Tô Dịch Thừa sửng sốt, hơi bất ngờ với đáp án của cô, xoay mặt cô lại, chăm chú nhìn cô: "em nghe ai nói ?" An Nhiên bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: "lúc tối đi siêu thị gặp Lăng Nhiễm, cô ta thấy em mua những thứ này, mới nói cho em biết thật ra anh không hề quen ăn những món này." Cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "hình như em căn bản là không biết anh thích gì, ghét gì, đúng như bọn họ nói, chúng ta là vợ chồng, mà em không hề hiểu biết anh, ngay cả thói quen và sở thích cơ bản nhất em cũng phải biết từ miệng người khác, nghĩ thế nào cũng khó mà tưởng tượng được. Em không thích cảm giác như thế, nhất là nghe từ miệng người khác mới biết được thói quen và sở thích của anh, thế nào cũng thấy khó chịu." Nói thẳng thắn như thế, lúc này cô đang bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình. Nghe vậy, Tô Dịch Thừa ngẩn người một lúc lâu, mới phản ứng lại được, lấy lại tinh thần, nói: "nếu em muốn biết, em có thể trực tiếp hỏi anh, không sao cả." An Nhiên sửng sốt, nhìn anh không gật đầu cũng không lắc đầu. Tô Dịch Thừa cười khẽ sờ sờ mặt cô, hỏi: "vừa rồi em như thế, anh có thể cho rằng là em đang ghen chứ?" An Nhiên rầu rĩ nghiêng người đi, nhỏ giọng nói: "em chỉ là thấy không thoải mái, ngoài ra em thấy, có một số việc mình từ từ hiểu được, từ từ hiểu rõ còn thú vị hơn, có ý nghĩa hơn thôi, cảm giác nghe từ miệng người khác thế này thật là tồi tệ." Hơn nữa người kia lại là Lăng Nhiễm, cô không biết mình làm sao nữa, nhưng mà lại có chút buồn bực như vậy, biết rõ không để ý chuyện quá khứ giữa anh và Lăng Nhiễm, nhưng mà thực sự nghĩ đến trước kia bọn họ cũng thân thiết giống mình bây giờ thì trong lòng vẫn thực sự không thoải mái, tâm tình sẽ cực kỳ suy sụp, cô cũng không muốn như thế, tuy nhiên lại không kiềm chế được, cô không thích mình như bây giờ chút nào. Tô Dịch Thừa cười, quay đầu cầm lấy cái thìa trong bát trên bàn ăn, đưa tay múc một thìa ngô đầy, cho vào mồm, anh vẫn không quá mong đợi mùi vị ngô kia, nhưng mà đây được xem như là bữa tối chính thức đầu tiên cô làm cho anh, sự vui vẻ đã vượt qua cả mùi vị kia, lần đầu tiên nhai kỹ còn nếm ra được vị ngọt ngào giữa những hạt ngô, thanh thanh dễ chịu, cũng không phải đáng ghét, không ăn được như anh đã tưởng. Nhìn An Nhiên, khẽ cười nói: "ăn rất ngon." An Nhiên hơi méo miệng nhìn anh, nói: "không cần miễn cưỡng mình, như vậy anh khiến em thấy em rất ích kỷ." Tô Dịch Thừa lắc đầu, lại múc một miếng cho vào miệng, rồi nuốt xuống, nói: "đúng là không thích mùi ngô, nhưng đây là em làm, nên khác, muốn ăn mùi vị chiến thắng kia, cũng không phải là ủy khuất hay miễn cưỡng bản thân, chỉ là muốn ăn bữa tối em tự tay làm cho anh, không phải uất ức, mà ngược lại, cảm thấy hạnh phúc." An Nhiên nhìn anh, lên tiếng oán trách: "anh chỉ biết nói lời dễ nghe lừa em." Tô Dịch Thừa cười lắc đầu: "anh nói thật, người ta nói lời nói thật lúc nào cũng dễ nghe." An Nhiên bật cười ra tiếng, cười mắng: "cưỡng từ đoạt lý, nói như thế nào cũng là anh nói có lý." Tô Dịch Thừa kéo kéo tay cô, đặt đôi tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình, cười nhẹ nhìn cô, nghiêm túc nói: "An Nhiên, anh biết tốc độ của chúng ta hơi nhanh, trong thời gian này em không thể hiểu rõ anh là bình thường, chúng ta không giống người khác, họ là yêu đương trước rồi mới kết hôn, chúng ta là kết hôn trước rồi mới yêu đương, thứ tự trái ngược, em không thể đòi hỏi anh và em hiểu nhau giống như giữa những người đã quen biết nhau lâu năm được, chúng ta chỉ có thể hiểu nhau qua những va chạm trong đời sống. Nếu em cảm thấy tốc độ hiểu nhau qua những va chạm này quá chậm, thế thì em muốn biết cái gì, liền hỏi thẳng anh, anh sẽ nói cho em biết hết, không giấu diếm, có được không?" An Nhiên nhìn anh, nhìn chằm chằm, rất lâu, khóe miệng từ từ cong lên, nặng nề gật đầu, "vâng." Tô Dịch Thừa cười, sau đó kéo cô ngồi xuống, nói, "đói bụng quá, đừng nấu mì, ăn cùng anh luôn." An Nhiên gật đầu, một lần nữa ngồi xuống chỗ cũ, bưng bát lên, sau đó với đũa tới món sườn xào chua ngọt kia, nhìn lại món ăn hôm nay cũng không nhiều, thật ra cũng là lần đầu tiên cô làm, vừa làm xong cũng chưa kịp nếm thử mùi vị, thì anh đã về, cho nên bản thân cũng không biết mùi vị đồ ăn mình làm hôm nay thế nào. Đôi đũa của An Nhiên còn chưa đặt lên món sườn xào chua ngọt, đột nhiên Tô Dịch Thừa đưa tay ra cầm lấy đĩa sườn kia, nhìn cô hơi ngang ngược nói: "tối nay anh rất thích món sườn này, cho nên tất cả là của anh, em ăn món khác đi." An Nhiên có chút ngờ vực nhìn anh, anh ngang ngược thế này dường như không giống với anh bình thường, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào, nhíu mày một lúc lâu, mới chuyển đôi đũa sang gắp miếng rau cải trong bát canh. Tô Dịch Thừa cười nhạt ăn sạch sành sanh món sườn xào chua ngọt kia, không sót một miếng nào, chẳng qua là vừa ăn, anh uống cũng không ít nước canh rau cải, như là rất khát nước vậy. Ăn xong cơm tối, Tô Dịch Thừa chủ động đề nghị rửa bát, An Nhiên không có khăng khăng giành, nhớ tới bản thiết kế phải hoàn thành trong tối nay, liền đi vào thư phòng. Sau đó Tô Dịch Thừa cũng cầm cặp công văn vào thư phòng, ngồi xuống ghế mây trong thư phòng, lấy giấy tờ từ trong cặp công văn ra xem, vì thực sự vội vàng vẽ xong, cho nên An Nhiên cũng không khách khí nói muốn dùng thư phòng, căn cứ vào bản thảo đã vẽ hôm qua mà chuyên tâm hoàn thiện bản thiết kế từng chút từng chút một, vừa vẽ vừa chú ý đến sự kỳ lạ của Tô Dịch Thừa tối nay, khi anh đứng dậy đi rót chén trà thứ tư trong tối nay, rốt cục An Nhiên không nhịn được hỏi: "tối nay anh ăn cái gì rồi, sao lại uống nhiều nước như thế?" Cô làm đồ ăn quá mặn sao? Hẳn sẽ không a, cô ăn cũng không thấy a! Tô Dịch Thừa nhìn cô, hình như là đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "vợ, sườn xào chua ngọt, sau này có thể không coi muối là đường để dùng được chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]