Chương 79.2 Mắt thấy sắp đến phòng vệ sinh rồi, dạ dày lại cuồn cuộn, sau đó ào ào nôn ra, trong chốc lát, trước ngực hai người đều bị ướt một vùng lớn, không thể chật vật hơn nữa, hai người đều bị mùi rượu bao trùm. Điều may mắn duy nhất là tối nay An Nhiên không ăn gì, nôn ra toàn rượu là rượu, đây là điều duy nhất đáng ăn mừng. Vừa nôn xong, An Nhiên tỉnh rượu hơn nửa, sững sờ nhìn Tô Dịch Thừa, bỗng chốc không phản ứng kịp. Tô Dịch Thừa cúi đầu nhìn bản thân một chút, lại nhìn An Nhiên, có chút bất đắc dĩ bật cười. Lúc này An Nhiên mới kịp phản ứng, cô nhìn anh, vẻ mặt sắp khóc rồi, vội nói "Xin, xin lỗi, em..." "Đồ ngốc." Tô Dịch Thừa sủng nịch dùng trán đụng vào trán cô: "Sao phải nói xin lỗi, em không cố ý, dù sao anh vừa về, cũng chưa tắm rửa." An Nhiên nhìn anh, miệng lầm bầm, không biết nên khóc hay nên cười. Tô Dịch Thừa ôm cô vào phòng tắm, để cô ngồi trên bồn cầu, còn mình thì ra ngoài lấy quần áo tắm rửa của hai người sau đó lại vào. Nửa ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận cởi quần áo trên người cô. An Nhiên nhìn chằm chằm anh, đột ngột đỏ mặt, không biết là do rượu đỏ hay là vì sự mập mờ lúc này. Khi tay anh vòng ra sau cởi nút áo con của cô, đột nhiên cô giơ tay lên che trước ngực, nhìn chằm chằm anh, hô hấp bắt đầu có chút dồn dập, có chút căng thẳng hỏi: "anh, anh đi ra ngoài trước đi?" Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô, hỏi: "Em thấy anh thế này không cần tắm rửa?" Mặc dù hai người là vợ chồng, trong khoảng thời gian này người nào đó có yêu cầu không thấp đối với phương diện kia, tần số còn khá cao, thế nhưng, nghĩ đến đối diện thẳng thắn thế này, cô vẫn cảm thấy không phóng túng được, vừa nghĩ, mặt đã hồng kinh khủng. "Vậy anh tắm rửa trước đi, đợi lát nữa em tắm." Nói xong, liền muốn đứng dậy rời đi. Nhưng vừa muốn đứng lên, dưới chân đã vô lực, cả người mất thăng bằng ngã vào lồng ngực Tô Dịch Thừa. Tô Dịch Thừa đưa tay đỡ được cô, thở dài nói: "An Nhiên, chúng ta là vợ chồng, nhất định phải xa cách như vậy sao?" Tựa vào trong lồng ngực của anh, An Nhiên không nói ra được một câu, không phải là xa cách, là xấu hổ, là ngại ngùng. Thả cô ra, chỉnh cho cô ngồi ngay ngắn lại, bình tĩnh nhìn cô, "hử?" An Nhiên đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là, chỉ là thấy là lạ, không quen." Tô Dịch Thừa cười, đưa tay cởi quần áo trên người mình, cả người trần trụi đứng trước mặt cô, An Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt anh, mặt còn đỏ hơn vừa rồi, nháy cũng không nháy mắt, rất sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn. Tô Dịch Thừa đưa tay cởi đi bộ đồ còn sót lạ trên người cô, mỉm cười nhìn cô, chậm rãi cúi đầu xuống, hôn, dịu dàng hôn lên cánh môi cô, nhẹ nhàng, nóng hổi nhưng mềm mại dán sát vào môi cô, nhưng chẳng qua chỉ dán sát, không có hành động nào khác. Bàn tay lôi kéo bàn tay đang nắm chặt vì căng thẳng của cô, để chúng vòng lên cổ mình, mà tay mình thì chà xát da thịt mềm mượt của cô. Dán sát vào môi cô, nhẹ nhàng mở miệng, "Như thế này có tốt hơn chút nào không?" An Nhiên không nói lời nào, căng thẳng đến độ tim đập thình thịch, trong lòng thầm mắng, tốt, tốt con khỉ, thế này cô càng căng thẳng có được hay không! Không đợi cô trả lời, khóe miệng Tô Dịch Thừa chậm rãi cong lên, sau đó vào giây phút An Nhiên định đẩy anh ra, bàn tay đang nắm thắt lưng mảnh khảnh của cô chợt nắm chặt lại, kéo cô đâm vào người mình, hai người dính sát vào nhau. "Hư..." An Nhiên rên lên tiếng, nhưng mà đúng lúc đó môi anh thuận thế tiến vào trong miệng cô, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi cô, cho cô một nụ hôn nóng bỏng và mất hồn chuẩn nhất. Cho đến khi An Nhiên vì nụ hôn nóng bỏng này mà có chút không thở nổi, Tô Dịch Thừa mới buông cô ra, nhưng không đợi An Nhiên đứng dậy, môi anh lại đặt lên, dây dưa còn nóng bỏng hơn vừa rồi. Chân bước dần từ phía ngoài đến chỗ vòi hoa sen, sau đó để nước ấm kia từ trên giội xuống người họ, nước dọc theo tóc, theo gương mặt, vì hôn cho nên có một phần theo đó mà chảy vào miệng bọn họ, nhưng bọn họ cũng không quan tâm. An Nhiên không biết mình tắm rửa như thế nào, bởi vì đến khi thực sự tắm rửa thì cô đã mệt đến không muốn nhúc nhích nữa. Mơ mơ màng màng bị người khác đánh thức, thì đã nằm trên giường, đã thay quần áo ngủ, thấy Tô Dịch Thừa mặc đồ ngủ ngồi cạnh giường, nửa ôm lấy cô, để cô tựa vào ngực mình, sau đó bưng chén trà giải rượu ở trên tủ đầu giường lên, dịu dàng nói bên tai cô: "Nào, ngoan, uống trà, nếu không ngày mai thức dậy sẽ rất khó chịu ." An Nhiên mơ mơ màng màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe nó là trà, chân mày bất giác nhíu chặt lại, ngậm chặt miệng, lắc đầu. Cô ghét nhất là đắng gì đó, cô thà nhức đầu khó chịu chứ không muốn uống trà đắng. Thấy cô trẻ con như vậy, Tô Dịch Thừa thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, lại chỉ có thể dùng phương pháp đối phó với trẻ con để đối phó với cô, đưa trà đến gần miệng cô, nói: "Không đắng, thật, anh cho thêm đường." Nghe vậy, An Nhiên khẽ mở mắt, nhìn anh, như là đang xác nhận độ tin cậy lời anh nói, một lúc lâu, mới từ từ há miệng, Tô Dịch Thừa cẩn thận bưng chén đến gần miệng cô, sau đó từ từ cho cô uống. Một chén trà giải rượu uống đến thấy đáy, An Nhiên thật sự là vô cùng mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ, vừa mới uống xong, đã ngã xuống giường ngủ tiếp. Tô Dịch Thừa dịu dàng cười khẽ, đưa tay vén sợ tóc cản vươn vào mắt cô, sau đó một lần nữa đắp chăn cho cô, rồi mới bưng cái chén ra khỏi phòng. Sau khi rửa sạch cái chén, rồi vo ít gạo cho vào nồi cơm điện, đặt chế độ nấu cháo, làm xong mới trở về phòng, từ bên khác leo lên giường, nằm xuống cạnh cô, một tay vòng qua cổ cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình, một tay kia mò vào trong lòng, giúp cô điều chỉnh vị trí cho thoải mái. An Nhiên cọ cọ, rù rì nói: "Không ngọt." Tô Dịch Thừa sửng sốt thật sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng ‘không ngọt’ trong miệng cô là chỉ trà giải rượu vừa rồi, không khỏi bật cười lắc đầu. Nhẹ giọng sủng nịch nói bên tai cô: "Đồ ngốc." Sau đó ôm cô cùng ngủ thiếp đi trong tiếng hô hấp của cô. An Nhiên là bị đói mà tỉnh. Cho dù mí mắt nặng nề muốn dính vào nhau, nhưng dạ dày trống trơn, muốn ngủ cũng không ngủ được. Lờ mờ mở mắt ra, thấy trước mắt là gương mặt tuấn tú được phóng đại kia, hai mắt nhắm nghiền, ngủ rất điềm tĩnh, như là trẻ con vậy. Từ khi cô và anh chung chăn gối đến nay, đây là buổi sáng đầu tiên cô tỉnh lại mà anh còn nằm bên cạnh, bình thường thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh rất tốt, bất kể là đêm hôm trước ngủ sớm hay muộn thì đúng năm giờ mười lăm phút sáng hôm sau, anh sẽ tỉnh lại, sau đó là tập thể dục gần hai tiếng, rồi về rửa mặt mũi, làm bữa sáng vừa vặn cô thức dậy. Thì ra lông mi của anh rất dài, xinh xắn như của con gái vậy, hơi vểnh lên, nhìn rất đẹp. Cô biết anh là một người đàn ông nhã nhặn, nhưng lại không khó phát hiện ra bề ngoài ôn hòa của anh thật ra chỉ là tỏ ra với người khác, mà lúc này anh ngủ dường như là dỡ xuống mọi đề phòng, khóe miệng khẽ vểnh lên, cả người nhìn như một đứa trẻ, ngây thơ, đáng yêu. Đưa tay nhẹ nhàng miêu tả mi của anh, sau đó trượt xuống cái sống mũi cao thẳng, rồi tới đôi môi mỏng của anh. Nhìn cánh môi không dày kia, nhớ tới chính vì nó tối hôm qua suýt nữa cô bị hôn đến không thở nổi, nghĩ đến liền bĩu môi, đùa dai vươn ngón giữa ra, nhẹ nhàng đặt lên môi anh, rồi muốn thu hồi, đột nhiên, anh bỗng dưng hé miệng, sau đó khẽ cắn ngón tay cô, nửa ngón tay bị anh ngậm vào trong miệng. An Nhiên sợ hết hồn, đối diện với đôi mắt giảo hoạt kia, lúc này cô mới phát giác mình mắc lừa, tức giận bĩu môi, lên án anh: "Anh thế mà lại giả vờ ngủ!" Hành động thật hèn hạ! Tô Dịch Thừa mỉm cười, ánh mắt cười cong tít lại: "Anh tỉnh, chỉ không mở mắt thôi." Nói xong, vừa dùng đầu lưỡi mút mút ngón tay của cô. An Nhiên bỗng dưng đỏ mặt, hờn dỗi nói: "thả em ra." Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cũng quyết đoán nghe lời thả cô ra, chẳng qua giây tiếp theo thì xoay người lên trên, cúi đầu cho cô một nụ hôn chào buổi sáng nồng nàn. Một lúc lâu mới thả cô ra, cười híp mắt nhìn cô: "chào buổi sáng." An Nhiên bị hôn đến thở hổn hển, "chào, chào buổi sáng." Nhìn cô đỏ bừng mặt thật đáng yêu, mà vào buổi sáng đàn ông bao giờ cũng dễ dàng bị kích thích, nhìn một cái, Tô Dịch Thừa cúi người, tay bắt đầu không an phận trên cơ thể cô. Thấy thế, An Nhiên túm được cái tay không an phận của anh, nhìn anh khẩn cầu: "em đói bụng. . ." Nghe vậy, Tô Dịch Thừa vùi đầu vào cổ cô, nở nụ cười một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu, buồn cười nhẹ hôn lên môi cô, xoay người xuống giường, nói: "dậy đi, cháo nấu từ tối qua, bây giờ hẳn là rất nhừ rồi. Tối qua em uống nhiều quá, hôm nay phải ăn nhẹ một chút, sẽ tốt cho dạ dày." An Nhiên cười nhạt gật đầu với anh, trong lòng có cảm giác ấm áp vì sự dịu dàng của anh, cũng vì sự quan tâm của anh. Đến khi An Nhiên rửa mặt thay quần áo đi ra ngoài, Tô Dịch Thừa đã múc xong cháo đặt lên bàn ăn, trong nhà cũng không có gì có thể ăn với cháo, trong tủ lạnh còn mấy quả trứng gà, đập ra làm trứng rán, đặt trên bàn ăn, coi như là ăn kèm với cháo. An Nhiên ngồi xuống trước bàn ăn, nhận lấy cái thìa và đôi đũa anh đưa cho, nhẹ nhàng nói: "cám ơn." Tô Dịch Thừa chỉ cười khẽ, ngồi xuống trước mặt cô, bưng bát cháo lên ăn. "Tối hôm qua, thật là xấu hổ quá." An Nhiên áy náy nói. Để bát đũa xuống, Tô Dịch Thừa nhìn cô chăm chú, buồn cười nói: "em không cảm thấy giữa chúng ta dùng mấy từ cám ơn, xin lỗi, ngại quá này hơi nhiều sao?" An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười dí dỏm lè lưỡi với anh. Tô Dịch Thừa cười, gắp miếng trứng vào bát của cô, nhìn cô, cuối cùng hỏi: "hôm qua sao mà uống nhiều như vậy." Động tác ăn cơm dừng lại, cười cười có chút mệt mỏi, nói: "hôm qua lúc ăn cơm gặp phải Trình Tường và người phụ nữ kia ăn cơm với nhau, sau đó chúng em cãi nhau, anh không biết đâu, hôm qua em thật cừ, vừa hắt cả ly rượu lại vừa tát anh ta một cái, bây giờ nghĩ lại, chính mình cũng thấy khó tin, sau đó em đến nói rõ mọi chuyện cho Lâm Lệ." Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chẳng qua là nhìn cô. An Nhiên ngẩng đầu, cười cười tự giễu với anh, nói: "anh có thấy em rất ngốc không, rõ ràng không phải chuyện của mình, nhưng còn kích động hơn cả người trong cuộc." Tô Dịch Thừa lắc đầu, nói: "Lâm Lệ rất may mắn, có thể có một người bạn như em." Chóp mũi An Nhiên hơi cay cay, nhìn anh, hốc mắt phiếm hồng: "em cũng vậy rất may mắn có người bạn như cô ấy, chuyện gì cũng nghĩ cho em, lo lắng cho em, thế nên, em mới không muốn cô ấy bị tổn thương, thật ra thì cô ấy rất đơn thuần, chuyện gì cũng nghĩ rất đơn giản, yêu một người thì quyết một lòng với người ta, nhưng có người lại không hiểu, không quý trọng, vì biết cô ấy yêu anh ta, cho nên tùy tiện lãng phí tình cảm của cô ấy. Lâm Lệ tốt như thế, tốt bụng như thế, cô ấy không đáng nhận được kết cục như vậy." Nói xong, nước mắt không khống chế từ trong hốc mắt chảy xuống. Tô Dịch Thừa vòng qua bàn ăn đến chỗ cô, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ về lưng cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Được rồi, không sao rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]